古诗词

寒林石屏

王令

虢山之远数千里,虢石之重难将持。guó shān zhī yuǎn shù qiān lǐ,guó shí zhī zhòng nán jiāng chí。
舟车虢来每苦重,釜盎尚弃不肯携。zhōu chē guó lái měi kǔ zhòng,fǔ àng shàng qì bù kěn xié。
苟非世尚且奇怪,孰肯甚远载以来。gǒu fēi shì shàng qiě qí guài,shú kěn shén yuǎn zài yǐ lái。
何况虢人自珍秘,得一不换千琼瑰。hé kuàng guó rén zì zhēn mì,dé yī bù huàn qiān qióng guī。
流传中州盛称赏,主以诧客客见祈。liú chuán zhōng zhōu shèng chēng shǎng,zhǔ yǐ chà kè kè jiàn qí。
世人贱真珍贵假,见者喜色留肤皮。shì rén jiàn zhēn zhēn guì jiǎ,jiàn zhě xǐ sè liú fū pí。
强材美干立修荫,罗列满野谁复窥。qiáng cái měi gàn lì xiū yīn,luó liè mǎn yě shuí fù kuī。
我尝客坐例一见,实亦可爱小且奇。wǒ cháng kè zuò lì yī jiàn,shí yì kě ài xiǎo qiě qí。
初疑秋波莹明净,鱼子变怪成蛟螭。chū yí qiū bō yíng míng jìng,yú zi biàn guài chéng jiāo chī。
鳞须爪角尚小碎,但见蜿蜒相参差。lín xū zhǎo jiǎo shàng xiǎo suì,dàn jiàn wān yán xiāng cān chà。
又如开张一尺素,醉笔倒画胡髯髭。yòu rú kāi zhāng yī chǐ sù,zuì bǐ dào huà hú rán zī。
如何石上非自然,犹是软弱从风枝。rú hé shí shàng fēi zì rán,yóu shì ruǎn ruò cóng fēng zhī。
高楼晓凭秋色老,烟容雨气相蒙垂。gāo lóu xiǎo píng qiū sè lǎo,yān róng yǔ qì xiāng méng chuí。
乔林隐约出天际,醉目远暝分茫微。qiáo lín yǐn yuē chū tiān jì,zuì mù yuǎn míng fēn máng wēi。
不然谁家老图画,破碎偶此一片遗。bù rán shuí jiā lǎo tú huà,pò suì ǒu cǐ yī piàn yí。
借令人手弄点画,尚恐巧拙成瑕疵。jiè lìng rén shǒu nòng diǎn huà,shàng kǒng qiǎo zhuō chéng xiá cī。
如何石理自生长,安得当世无猜疑。rú hé shí lǐ zì shēng zhǎng,ān dé dāng shì wú cāi yí。
高堆黄金募辩说,万口利锐如磨锥。gāo duī huáng jīn mù biàn shuō,wàn kǒu lì ruì rú mó zhuī。
或云南山产巨怪,意欲手把乾坤移。huò yún nán shān chǎn jù guài,yì yù shǒu bǎ qián kūn yí。
先偷日月送岩底,次取草木阴栽培。xiān tōu rì yuè sòng yán dǐ,cì qǔ cǎo mù yīn zāi péi。
天公怒恐浸成就,六丁桃斧摩云挥。tiān gōng nù kǒng jìn chéng jiù,liù dīng táo fǔ mó yún huī。
世人乘此得分裂,锻琢片段贸财赀。shì rén chéng cǐ dé fēn liè,duàn zuó piàn duàn mào cái zī。
至今风雨虢山夜,树石号作鬼神悲。zhì jīn fēng yǔ guó shān yè,shù shí hào zuò guǐ shén bēi。
又云春气入山骨,欲自石里生蒿藜。yòu yún chūn qì rù shān gǔ,yù zì shí lǐ shēng hāo lí。
根株芽蘖未及出,卒遇匠手相镵隳。gēn zhū yá niè wèi jí chū,zú yù jiàng shǒu xiāng chán huī。
多称老松已变石,此固剪截根须离。duō chēng lǎo sōng yǐ biàn shí,cǐ gù jiǎn jié gēn xū lí。
又云鬼手亦能画,多向石室成屏帷。yòu yún guǐ shǒu yì néng huà,duō xiàng shí shì chéng píng wéi。
固知物怪浩难尽,谁能向此明是非。gù zhī wù guài hào nán jǐn,shuí néng xiàng cǐ míng shì fēi。
城狐老能男女变,海蜃口或楼台吹。chéng hú lǎo néng nán nǚ biàn,hǎi shèn kǒu huò lóu tái chuī。
世间自是有此类,何必诘曲穷所归。shì jiān zì shì yǒu cǐ lèi,hé bì jí qū qióng suǒ guī。
细思此屏竟无用,石不中礩木莫支。xì sī cǐ píng jìng wú yòng,shí bù zhōng zhì mù mò zhī。
徒将文理有小异,招聚瞽说成笼欺。tú jiāng wén lǐ yǒu xiǎo yì,zhāo jù gǔ shuō chéng lóng qī。
咄哉闭口不复论,为语爱者无我讥。duō zāi bì kǒu bù fù lùn,wèi yǔ ài zhě wú wǒ jī。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

奉寄黄任道

王令

蒿莱日日没幽居,时得新诗亦自娱。hāo lái rì rì méi yōu jū,shí dé xīn shī yì zì yú。
为有远怀希稷卨,或时飞梦见唐虞。wèi yǒu yuǎn huái xī jì xiè,huò shí fēi mèng jiàn táng yú。
久谙末俗难谋道,益厌庸儿妄问儒。jiǔ ān mò sú nán móu dào,yì yàn yōng ér wàng wèn rú。
绝笔断弦无意寄,笑将远目睨清虚。jué bǐ duàn xián wú yì jì,xiào jiāng yuǎn mù nì qīng xū。

奉寄朱昌叔

王令

劳劳忽忽欲谁从,要有田园去自终。láo láo hū hū yù shuí cóng,yào yǒu tián yuán qù zì zhōng。
衰俗未知谁得失,古风期与子穷通。shuāi sú wèi zhī shuí dé shī,gǔ fēng qī yǔ zi qióng tōng。
三年客兴看秋叶,万里归心寄断蓬。sān nián kè xīng kàn qiū yè,wàn lǐ guī xīn jì duàn péng。
知有世嘲无意解,自惭疏懒甚扬雄。zhī yǒu shì cháo wú yì jiě,zì cán shū lǎn shén yáng xióng。

到润望竹林寺忆朱昌叔

王令

常与幽人过竹林,重来无地豁烦襟。cháng yǔ yōu rén guò zhú lín,zhòng lái wú dì huō fán jīn。
青山欲去谁堪语,薄俗相期不到心。qīng shān yù qù shuí kān yǔ,báo sú xiāng qī bù dào xīn。
何计江湖终隐钓,去随鱼鸟共飞沉。hé jì jiāng hú zhōng yǐn diào,qù suí yú niǎo gòng fēi chén。
尘埃闻说难为客,早晚归来忆旧吟。chén āi wén shuō nán wèi kè,zǎo wǎn guī lái yì jiù yín。

奉寄伯兄泰伯

王令

心迹牵羁逐势分,一生襟抱向谁论。xīn jì qiān jī zhú shì fēn,yī shēng jīn bào xiàng shuí lùn。
十年漂泊迷南北,千里忧思厌梦魂。shí nián piāo pō mí nán běi,qiān lǐ yōu sī yàn mèng hún。
书托远怀期日月,眼和衰泪望乾坤。shū tuō yuǎn huái qī rì yuè,yǎn hé shuāi lèi wàng qián kūn。
何时得就归来赋,老守桑麻聚一门。hé shí dé jiù guī lái fù,lǎo shǒu sāng má jù yī mén。

奉寄崔伯易

王令

功业尝闻亦有时,可能天命出依违。gōng yè cháng wén yì yǒu shí,kě néng tiān mìng chū yī wéi。
终看世态真何道,不得吾心自合归。zhōng kàn shì tài zhēn hé dào,bù dé wú xīn zì hé guī。
廊庙得逢应有义,草茅虽老尚知非。láng miào dé féng yīng yǒu yì,cǎo máo suī lǎo shàng zhī fēi。
秋来客况无他异,时向西风诵式微。qiū lái kè kuàng wú tā yì,shí xiàng xī fēng sòng shì wēi。

寄满子权二首

王令

窗前午枕梦忘还,门外清风昼掩关。chuāng qián wǔ zhěn mèng wàng hái,mén wài qīng fēng zhòu yǎn guān。
天下谁当千古后,床头自笑六经闲。tiān xià shuí dāng qiān gǔ hòu,chuáng tóu zì xiào liù jīng xián。
能将道系穷通里,安用身居进退间。néng jiāng dào xì qióng tōng lǐ,ān yòng shēn jū jìn tuì jiān。
自愧公心犹有蔽,清时无日不思山。zì kuì gōng xīn yóu yǒu bì,qīng shí wú rì bù sī shān。

寄满子权二首

王令

终年谋食亦何得,浪取穷愁只自侵。zhōng nián móu shí yì hé dé,làng qǔ qióng chóu zhǐ zì qīn。
饿死有时非正命,劳生几不愧常心。è sǐ yǒu shí fēi zhèng mìng,láo shēng jǐ bù kuì cháng xīn。
百年此去尘埃在,万古从来意思深。bǎi nián cǐ qù chén āi zài,wàn gǔ cóng lái yì sī shēn。
莫说山林是轻往,穷来无计得山林。mò shuō shān lín shì qīng wǎng,qióng lái wú jì dé shān lín。

寄李君厚

王令

一笑东风去十年,重来稚子已差肩。yī xiào dōng fēng qù shí nián,zhòng lái zhì zi yǐ chà jiān。
脱衣呼客家声旧,把酒论心士气全。tuō yī hū kè jiā shēng jiù,bǎ jiǔ lùn xīn shì qì quán。
病骥远思牵直道,老鹰秋梦入青天。bìng jì yuǎn sī qiān zhí dào,lǎo yīng qiū mèng rù qīng tiān。
自言出处身无累,一把穷通寄自然。zì yán chū chù shēn wú lèi,yī bǎ qióng tōng jì zì rán。

强颜寄任道子权

王令

强颜求世亦何从,甔石时时得复空。qiáng yán qiú shì yì hé cóng,dān shí shí shí dé fù kōng。
何日能无寒饿役,此身得与圣贤终。hé rì néng wú hán è yì,cǐ shēn dé yǔ shèng xián zhōng。
人生汲汲须高致,世态浑浑未易穷。rén shēng jí jí xū gāo zhì,shì tài hún hún wèi yì qióng。
安得相逢共相语,荒城回首又春风。ān dé xiāng féng gòng xiāng yǔ,huāng chéng huí shǒu yòu chūn fēng。

招夏和叔

王令

矻矻雕镌役俗儿,六经尘土有谁吹。kū kū diāo juān yì sú ér,liù jīng chén tǔ yǒu shuí chuī。
我追往圣思前躅,子苟安行即后时。wǒ zhuī wǎng shèng sī qián zhú,zi gǒu ān xíng jí hòu shí。
大遇定为当世福,不逢犹作后来师。dà yù dìng wèi dāng shì fú,bù féng yóu zuò hòu lái shī。
思量最是男儿事,此外吾曹不足期。sī liàng zuì shì nán ér shì,cǐ wài wú cáo bù zú qī。

赠崔伯易

王令

巉岩恶面插苍须,中道时时自笑呼。chán yán è miàn chā cāng xū,zhōng dào shí shí zì xiào hū。
但怪佯狂轻去俗,果闻高论足开余。dàn guài yáng kuáng qīng qù sú,guǒ wén gāo lùn zú kāi yú。
恶看富贵庸男子,喜见徜徉隐丈夫。è kàn fù guì yōng nán zi,xǐ jiàn cháng yáng yǐn zhàng fū。
我是自高无许可,今朝为子一长吁。wǒ shì zì gāo wú xǔ kě,jīn cháo wèi zi yī zhǎng xū。

赠裴仲卿

王令

匣剑光芒射斗牛,持携天下洗人仇。xiá jiàn guāng máng shè dòu niú,chí xié tiān xià xǐ rén chóu。
英雄心胆老犹壮,道路风尘行未休。yīng xióng xīn dǎn lǎo yóu zhuàng,dào lù fēng chén xíng wèi xiū。
名重更须完小节,义高何必论闲愁。míng zhòng gèng xū wán xiǎo jié,yì gāo hé bì lùn xián chóu。
蒙蒙细雨陵阳市,折取重梅上酒楼。méng méng xì yǔ líng yáng shì,zhé qǔ zhòng méi shàng jiǔ lóu。

寄都下二三子失举二首

王令

翘翘数子拔群伦,落笔文章妙有神。qiào qiào shù zi bá qún lún,luò bǐ wén zhāng miào yǒu shén。
清世暂时藏琬琰,红尘终不卧麒麟。qīng shì zàn shí cáng wǎn yǎn,hóng chén zhōng bù wò qí lín。
淹留京国三年客,牢落江河一病身。yān liú jīng guó sān nián kè,láo luò jiāng hé yī bìng shēn。
得丧穷通虽付命,双眸忍泪已沾巾。dé sàng qióng tōng suī fù mìng,shuāng móu rěn lèi yǐ zhān jīn。

寄都下二三子失举二首

王令

太学齑盐共苦辛,寒窗笔砚日相亲。tài xué jī yán gòng kǔ xīn,hán chuāng bǐ yàn rì xiāng qīn。
梁王台畔一分袂,扬子江头三换春。liáng wáng tái pàn yī fēn mèi,yáng zi jiāng tóu sān huàn chūn。
箧里黄金须买酒,鬓边白发解欺人。qiè lǐ huáng jīn xū mǎi jiǔ,bìn biān bái fā jiě qī rén。
穷通得丧谁能定,况是男儿有此身。qióng tōng dé sàng shuí néng dìng,kuàng shì nán ér yǒu cǐ shēn。

李南夫罢举归隐

王令

梦寐风仪近十年,尘埃无路睹云天。mèng mèi fēng yí jìn shí nián,chén āi wú lù dǔ yún tiān。
清朝未得荣簪绂,黄卷何妨乐圣贤。qīng cháo wèi dé róng zān fú,huáng juǎn hé fáng lè shèng xián。
物外高情谁与共,人间佳句已争传。wù wài gāo qíng shuí yǔ gòng,rén jiān jiā jù yǐ zhēng chuán。
欲知富贵终难动,一片丹心本寂然。yù zhī fù guì zhōng nán dòng,yī piàn dān xīn běn jì rán。