古诗词

寄题韩丞相定州阅古堂

王令

始闻定作阅古堂,又闻定有阅古诗。shǐ wén dìng zuò yuè gǔ táng,yòu wén dìng yǒu yuè gǔ shī。
扬之远定五千里,思得两翅擘以飞。yáng zhī yuǎn dìng wǔ qiān lǐ,sī dé liǎng chì bāi yǐ fēi。
偶闻人来说堂事,初敝两壁无尘疵。ǒu wén rén lái shuō táng shì,chū bì liǎng bì wú chén cī。
间时公来命绘匠,亲以玉指交画挥。jiān shí gōng lái mìng huì jiàng,qīn yǐ yù zhǐ jiāo huà huī。
教令某载若某状,匠拜奉命唯不辞。jiào lìng mǒu zài ruò mǒu zhuàng,jiàng bài fèng mìng wéi bù cí。
左图守相父母吏,右状将帅熊罴姿。zuǒ tú shǒu xiāng fù mǔ lì,yòu zhuàng jiāng shuài xióng pí zī。
长冠峨峨伟笏佩,斗以玄白为裳衣。zhǎng guān é é wěi hù pèi,dòu yǐ xuán bái wèi shang yī。
屹如丁宁立以议,逊若避让行而随。yì rú dīng níng lì yǐ yì,xùn ruò bì ràng xíng ér suí。
图成俨毅色可詟,过吏不敢窃目窥。tú chéng yǎn yì sè kě zhé,guò lì bù gǎn qiè mù kuī。
仍令大笔署行事,写出黑胆朱肝脾。réng lìng dà bǐ shǔ xíng shì,xiě chū hēi dǎn zhū gān pí。
死者有灵如不泯,合有英气来附兹。sǐ zhě yǒu líng rú bù mǐn,hé yǒu yīng qì lái fù zī。
故公之谋不知出,宜有神鬼阴助其。gù gōng zhī móu bù zhī chū,yí yǒu shén guǐ yīn zhù qí。
茫茫九泉谓巳朽,岂意一旦存形仪。máng máng jiǔ quán wèi sì xiǔ,qǐ yì yī dàn cún xíng yí。
请留中壁素莫绘,待千岁后公以归。qǐng liú zhōng bì sù mò huì,dài qiān suì hòu gōng yǐ guī。
当搜国匠第一手,状写公像存依稀。dāng sōu guó jiàng dì yī shǒu,zhuàng xiě gōng xiàng cún yī xī。
要知文完武绳备,遗与万世瞻思资。yào zhī wén wán wǔ shéng bèi,yí yǔ wàn shì zhān sī zī。
我知观者定堕泪,不复岘首羊公碑。wǒ zhī guān zhě dìng duò lèi,bù fù xiàn shǒu yáng gōng bēi。
又闻当世大手笔,磊砢诗句相撑支。yòu wén dāng shì dà shǒu bǐ,lěi kē shī jù xiāng chēng zhī。
手搏蛟龙拔解角,爪擘虎豹全脱皮。shǒu bó jiāo lóng bá jiě jiǎo,zhǎo bāi hǔ bào quán tuō pí。
郓州溪堂遂寂寞,韩诗尘蔽人不吹。yùn zhōu xī táng suì jì mò,hán shī chén bì rén bù chuī。
想应从此传万世,粹玉贯串珠萦累。xiǎng yīng cóng cǐ chuán wàn shì,cuì yù guàn chuàn zhū yíng lèi。
小戎何为而缩伏,久滞公斧血不滋。xiǎo róng hé wèi ér suō fú,jiǔ zhì gōng fǔ xuè bù zī。
何时功成事业就,两手一扫清三垂。hé shí gōng chéng shì yè jiù,liǎng shǒu yī sǎo qīng sān chuí。
归来天子喜以颔,泰阶辉焕平无欺。guī lái tiān zi xǐ yǐ hàn,tài jiē huī huàn píng wú qī。
次招当世草茅士,各使呈露心腹披。cì zhāo dāng shì cǎo máo shì,gè shǐ chéng lù xīn fù pī。
缔裾联缨上廊庙,留与后世图为师。dì jū lián yīng shàng láng miào,liú yǔ hòu shì tú wèi shī。
然后回谢阅古堂,彼合异代今一时。rán hòu huí xiè yuè gǔ táng,bǐ hé yì dài jīn yī shí。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

答耿奎

王令

浮生飘泊委蓬蒿,洴澼无封敢叹劳。fú shēng piāo pō wěi péng hāo,píng pì wú fēng gǎn tàn láo。
心学古人方有愧,身从衰俗忽为高。xīn xué gǔ rén fāng yǒu kuì,shēn cóng shuāi sú hū wèi gāo。
苟惭枉道干箪食,肯谓非时爱一毛。gǒu cán wǎng dào gàn dān shí,kěn wèi fēi shí ài yī máo。
末学从兹益知守,善人不鄙与华褒。mò xué cóng zī yì zhī shǒu,shàn rén bù bǐ yǔ huá bāo。

江上

王令

浩渺烟波不可名,我来闲自濯尘缨。hào miǎo yān bō bù kě míng,wǒ lái xián zì zhuó chén yīng。
久思沧海收身去,安得长舟破浪行。jiǔ sī cāng hǎi shōu shēn qù,ān dé zhǎng zhōu pò làng xíng。
天阔水云连黯淡,日间鸥鹭自飞鸣。tiān kuò shuǐ yún lián àn dàn,rì jiān ōu lù zì fēi míng。
屈平死后渔人尽,后世凭谁论浊清。qū píng sǐ hòu yú rén jǐn,hòu shì píng shuí lùn zhuó qīng。

洗竹

王令

去年春笋密相扶,洗去心图翠色疏。qù nián chūn sǔn mì xiāng fú,xǐ qù xīn tú cuì sè shū。
高节欲令人尽见,枉枝何惜手亲除。gāo jié yù lìng rén jǐn jiàn,wǎng zhī hé xī shǒu qīn chú。
临川常可持为钓,待凤犹能饱有馀。lín chuān cháng kě chí wèi diào,dài fèng yóu néng bǎo yǒu yú。
须看月明风劲夜,寒声薄影满茅居。xū kàn yuè míng fēng jìn yè,hán shēng báo yǐng mǎn máo jū。

秋日偶成呈杜子长显之兼简仲美刘丈

王令

丈夫不合自穷愁,藜藿先须天下忧。zhàng fū bù hé zì qióng chóu,lí huò xiān xū tiān xià yōu。
君不唐虞皆我罪,民推沟壑更谁尤。jūn bù táng yú jiē wǒ zuì,mín tuī gōu hè gèng shuí yóu。
须将兼济为吾事,若只诚身亦我羞。xū jiāng jiān jì wèi wú shì,ruò zhǐ chéng shēn yì wǒ xiū。
满纸古人皆有道,如其所学愿轲邱。mǎn zhǐ gǔ rén jiē yǒu dào,rú qí suǒ xué yuàn kē qiū。

岁暮言怀呈诸友

王令

万事无成只一吁,穷年况复叹穷途。wàn shì wú chéng zhǐ yī xū,qióng nián kuàng fù tàn qióng tú。
功名未立头先白,贫病相仍气尚粗。gōng míng wèi lì tóu xiān bái,pín bìng xiāng réng qì shàng cū。
富贵早知皆有命,穷通料是不由吾。fù guì zǎo zhī jiē yǒu mìng,qióng tōng liào shì bù yóu wú。
会须开口随时笑,一曲长歌醉倒壶。huì xū kāi kǒu suí shí xiào,yī qū zhǎng gē zuì dào hú。

日益无聊赖偶成呈子长

王令

一夕西风叶下柯,羁人憔悴发沉疴。yī xī xī fēng yè xià kē,jī rén qiáo cuì fā chén kē。
穷来无子知难得,命薄于人可奈何。qióng lái wú zi zhī nán dé,mìng báo yú rén kě nài hé。
困卧牛衣空有泪,剧弹铁剑不成歌。kùn wò niú yī kōng yǒu lèi,jù dàn tiě jiàn bù chéng gē。
陶家壁冷尘埃满,何日云雷起铁梭。táo jiā bì lěng chén āi mǎn,hé rì yún léi qǐ tiě suō。

醉后

王令

醉里分明别是天,最宜沉溺过流年。zuì lǐ fēn míng bié shì tiān,zuì yí chén nì guò liú nián。
平时政要全稽古,盛世朝廷不乏贤。píng shí zhèng yào quán jī gǔ,shèng shì cháo tíng bù fá xián。
但得有生皆自遂,不妨吾属亦陶然。dàn dé yǒu shēng jiē zì suì,bù fáng wú shǔ yì táo rán。
沉湘死屈如何者,却把醒名欲自专。chén xiāng sǐ qū rú hé zhě,què bǎ xǐng míng yù zì zhuān。

梅花

王令

晓枝开早未多稠,屡嗅清香不忍收。xiǎo zhī kāi zǎo wèi duō chóu,lǚ xiù qīng xiāng bù rěn shōu。
万木已知春尽到,百花常负后来羞。wàn mù yǐ zhī chūn jǐn dào,bǎi huā cháng fù hòu lái xiū。
东风也合相和暖,腊雪无端欲滞留。dōng fēng yě hé xiāng hé nuǎn,là xuě wú duān yù zhì liú。
满眼萧疏正堪惜,莫将横笛起人愁。mǎn yǎn xiāo shū zhèng kān xī,mò jiāng héng dí qǐ rén chóu。

寄宿倅陆经子履

王令

勋业悠悠未可贪,直须随处酌醺酣。xūn yè yōu yōu wèi kě tān,zhí xū suí chù zhuó xūn hān。
君知仕路三无愠,我与人情七不堪。jūn zhī shì lù sān wú yùn,wǒ yǔ rén qíng qī bù kān。
闻借朱衣为别乘,想回青眼忆高谈。wén jiè zhū yī wèi bié chéng,xiǎng huí qīng yǎn yì gāo tán。
东风尚有西行约,甬水桥边定解骖。dōng fēng shàng yǒu xī xíng yuē,yǒng shuǐ qiáo biān dìng jiě cān。

平山堂寄欧阳公

王令

废苑繁华未可寻,孤城西北路嵚崟。fèi yuàn fán huá wèi kě xún,gū chéng xī běi lù qīn yín。
檐边月过峰峦顶,柱下云回草树阴。yán biān yuè guò fēng luán dǐng,zhù xià yún huí cǎo shù yīn。
宾客日随千骑乐,管弦风入万家深。bīn kè rì suí qiān qí lè,guǎn xián fēng rù wàn jiā shēn。
知公白玉堂中梦,未负当时壮观心。zhī gōng bái yù táng zhōng mèng,wèi fù dāng shí zhuàng guān xīn。

招束伯仁杜子长夜话

王令

久阴忽晴已可赏,况复夜气驱蚊藏。jiǔ yīn hū qíng yǐ kě shǎng,kuàng fù yè qì qū wén cáng。
清风逆回六月热,急雨借得三秋凉。qīng fēng nì huí liù yuè rè,jí yǔ jiè dé sān qiū liáng。
非惟归云人目快,更有白月天心当。fēi wéi guī yún rén mù kuài,gèng yǒu bái yuè tiān xīn dāng。
从来万古有未尽,待子一夕心胸张。cóng lái wàn gǔ yǒu wèi jǐn,dài zi yī xī xīn xiōng zhāng。

临别瓜州

王令

十年来往常依依,此日复去来何时。shí nián lái wǎng cháng yī yī,cǐ rì fù qù lái hé shí。
青山有意退弗忍,白发不逢归未迟。qīng shān yǒu yì tuì fú rěn,bái fā bù féng guī wèi chí。
乾坤不尽万里望,草木无限西风悲。qián kūn bù jǐn wàn lǐ wàng,cǎo mù wú xiàn xī fēng bēi。
尘缨欲濯恶独洁,沧浪流去清无涯。chén yīng yù zhuó è dú jié,cāng làng liú qù qīng wú yá。

春意

王令

春空漠漠多愁容,春意冉冉随归鸿。chūn kōng mò mò duō chóu róng,chūn yì rǎn rǎn suí guī hóng。
寒云飞高不肯雨,白日翳暗何时风。hán yún fēi gāo bù kěn yǔ,bái rì yì àn hé shí fēng。
闲花野草各意态,浓烟弱柳相昏蒙。xián huā yě cǎo gè yì tài,nóng yān ruò liǔ xiāng hūn méng。
北窗厌睡不知夜,起见海月如秋空。běi chuāng yàn shuì bù zhī yè,qǐ jiàn hǎi yuè rú qiū kōng。

平山堂

王令

豁豁虚堂巧架成,地平相与远山平。huō huō xū táng qiǎo jià chéng,dì píng xiāng yǔ yuǎn shān píng。
横岩积翠檐边出,度陇浮苍瓦上生。héng yán jī cuì yán biān chū,dù lǒng fú cāng wǎ shàng shēng。
春入壶觞分蜀井,风回谈笑落芜城。chūn rù hú shāng fēn shǔ jǐng,fēng huí tán xiào luò wú chéng。
谢公已去人怀想,向此还留召伯名。xiè gōng yǐ qù rén huái xiǎng,xiàng cǐ hái liú zhào bó míng。

吴学士席上作

王令

尘沙欺客日冥冥,喜对贤豪耳目清。chén shā qī kè rì míng míng,xǐ duì xián háo ěr mù qīng。
烂熳共夸文字饮,欢娱谁忆管弦声。làn màn gòng kuā wén zì yǐn,huān yú shuí yì guǎn xián shēng。
风牵翠幕灯相照,月挂朱帘酒屡倾。fēng qiān cuì mù dēng xiāng zhào,yuè guà zhū lián jiǔ lǚ qīng。
后夜想当繁剧处,梦魂还绕北池行。hòu yè xiǎng dāng fán jù chù,mèng hún hái rào běi chí xíng。