古诗词

原蝗

王令

蝗生于野谁所为,秋一母死遗百儿。huáng shēng yú yě shuí suǒ wèi,qiū yī mǔ sǐ yí bǎi ér。
埋藏地下不腐烂,疑有鬼党相收持。mái cáng dì xià bù fǔ làn,yí yǒu guǐ dǎng xiāng shōu chí。
寒禽冬饥啄地食,拾掇谷种无馀遗。hán qín dōng jī zhuó dì shí,shí duō gǔ zhǒng wú yú yí。
吻惟掠卵不加破,意似留与人为饥。wěn wéi lüè luǎn bù jiā pò,yì shì liú yǔ rén wèi jī。
去年冬温腊雪少,土脉不冻无冰凘。qù nián dōng wēn là xuě shǎo,tǔ mài bù dòng wú bīng sī。
春气蒸炊出地面,戢戢密若在釜糜。chūn qì zhēng chuī chū dì miàn,jí jí mì ruò zài fǔ mí。
老农顽愚不识事,小不扑灭大莫追。lǎo nóng wán yú bù shí shì,xiǎo bù pū miè dà mò zhuī。
遂令相聚成气势,来若大水无垠涯。suì lìng xiāng jù chéng qì shì,lái ruò dà shuǐ wú yín yá。
蓬蒿满眼幸无用,尔纵嚼尽谁尔讥。péng hāo mǎn yǎn xìng wú yòng,ěr zòng jué jǐn shuí ěr jī。
而何存留不咀嚼,反向禾黍加伤夷。ér hé cún liú bù jǔ jué,fǎn xiàng hé shǔ jiā shāng yí。
鸱鸦啄衔各取饱,充实肠腹如撑支。chī yā zhuó xián gè qǔ bǎo,chōng shí cháng fù rú chēng zhī。
儿童跳跃仰面笑,却爱甚密嫌疏稀。ér tóng tiào yuè yǎng miàn xiào,què ài shén mì xián shū xī。
吾思万物造作始,一一尽可天理推。wú sī wàn wù zào zuò shǐ,yī yī jǐn kě tiān lǐ tuī。
四其行蹄翼不假,上既载角齿乃亏。sì qí xíng tí yì bù jiǎ,shàng jì zài jiǎo chǐ nǎi kuī。
夫何此独出群类,既使跃跳仍令飞。fū hé cǐ dú chū qún lèi,jì shǐ yuè tiào réng lìng fēi。
麒麟千载或一见,仁足不忍踏草萎。qí lín qiān zài huò yī jiàn,rén zú bù rěn tà cǎo wēi。
凤凰偶出即为瑞,亦曰竹食梧桐栖。fèng huáng ǒu chū jí wèi ruì,yì yuē zhú shí wú tóng qī。
彼何甚少此何众,况又口腹害不訾。bǐ hé shén shǎo cǐ hé zhòng,kuàng yòu kǒu fù hài bù zī。
遂令思虑不可及,万目仰面号天私。suì lìng sī lǜ bù kě jí,wàn mù yǎng miàn hào tiān sī。
天公被诬莫自辨,惨惨白日阴无辉。tiān gōng bèi wū mò zì biàn,cǎn cǎn bái rì yīn wú huī。
而余昏狂不自度,欲尽物理穷毫丝。ér yú hūn kuáng bù zì dù,yù jǐn wù lǐ qióng háo sī。
要袪众惑运独见,中夜力为穷研思。yào qū zhòng huò yùn dú jiàn,zhōng yè lì wèi qióng yán sī。
如知在人不在天,譬之蚤虱生裳衣。rú zhī zài rén bù zài tiān,pì zhī zǎo shī shēng shang yī。
扪搜剔拨要归尽,是岂人者尚好之。mén sōu tī bō yào guī jǐn,shì qǐ rén zhě shàng hǎo zhī。
然而身尚不绝种,岂复垢旧招致斯。rán ér shēn shàng bù jué zhǒng,qǐ fù gòu jiù zhāo zhì sī。
鱼朽生虫肉腐蠹,理有常尔无何疑。yú xiǔ shēng chóng ròu fǔ dù,lǐ yǒu cháng ěr wú hé yí。
谁为忧国太息者,应喜我有原蝗诗。shuí wèi yōu guó tài xī zhě,yīng xǐ wǒ yǒu yuán huáng shī。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

闻邕盗

王令

病中双泪语前流,藜藿无端肉食忧。bìng zhōng shuāng lèi yǔ qián liú,lí huò wú duān ròu shí yōu。
常叹平时轻死士,未知谁手付天矛。cháng tàn píng shí qīng sǐ shì,wèi zhī shuí shǒu fù tiān máo。
好将弓剑随军去,况是英雄得志秋。hǎo jiāng gōng jiàn suí jūn qù,kuàng shì yīng xióng dé zhì qiū。
若使班超终把笔,由来何路取封侯。ruò shǐ bān chāo zhōng bǎ bǐ,yóu lái hé lù qǔ fēng hóu。

登瓜州迎波亭

王令

海面清风万里宽,偶来知已脱尘关。hǎi miàn qīng fēng wàn lǐ kuān,ǒu lái zhī yǐ tuō chén guān。
自嗟客世无虚日,却被斜阳占尽山。zì jiē kè shì wú xū rì,què bèi xié yáng zhàn jǐn shān。
海鸟不来青嶂静,渔师归去暮江闲。hǎi niǎo bù lái qīng zhàng jìng,yú shī guī qù mù jiāng xián。
从来云水有期约,直待功成是厚颜。cóng lái yún shuǐ yǒu qī yuē,zhí dài gōng chéng shì hòu yán。

闻雁

王令

可怜饮啄镇随阳,何处闻时最断肠。kě lián yǐn zhuó zhèn suí yáng,hé chù wén shí zuì duàn cháng。
万里波涛九秋后,五更风雨一灯旁。wàn lǐ bō tāo jiǔ qiū hòu,wǔ gèng fēng yǔ yī dēng páng。
乾坤莽莽连舟楫,缯缴纷纷幂稻梁。qián kūn mǎng mǎng lián zhōu jí,zēng jiǎo fēn fēn mì dào liáng。
安得人同羁旅意,悠悠南北不相伤。ān dé rén tóng jī lǚ yì,yōu yōu nán běi bù xiāng shāng。

忆润州葛使君

王令

六朝游观委蒿蓬,想像当时事已空。liù cháo yóu guān wěi hāo péng,xiǎng xiàng dāng shí shì yǐ kōng。
半夜楼台横海日,万家箫鼓过江风。bàn yè lóu tái héng hǎi rì,wàn jiā xiāo gǔ guò jiāng fēng。
金山寺近尘埃绝,铁瓮城深气象雄。jīn shān sì jìn chén āi jué,tiě wèng chéng shēn qì xiàng xióng。
欲放船随明月去,应留闲暇待诗翁。yù fàng chuán suí míng yuè qù,yīng liú xián xiá dài shī wēng。

送钱公辅赴举

王令

广庭簪绂立差肩,黼坐雍容第众贤。guǎng tíng zān fú lì chà jiān,fǔ zuò yōng róng dì zhòng xián。
士得采衣如昼锦,人瞻归马若天仙。shì dé cǎi yī rú zhòu jǐn,rén zhān guī mǎ ruò tiān xiān。
况提巨笔乘时出,应有高文与世传。kuàng tí jù bǐ chéng shí chū,yīng yǒu gāo wén yǔ shì chuán。
我久疏慵无壮思,聊倾病耳待江边。wǒ jiǔ shū yōng wú zhuàng sī,liáo qīng bìng ěr dài jiāng biān。

春兴

王令

眼前红绿日加增,欲遣春愁兴未能。yǎn qián hóng lǜ rì jiā zēng,yù qiǎn chūn chóu xīng wèi néng。
安得好花浑自实,使无闲地得生荆。ān dé hǎo huā hún zì shí,shǐ wú xián dì dé shēng jīng。
欲图长醉贫无计,起逐东风懒不胜。yù tú zhǎng zuì pín wú jì,qǐ zhú dōng fēng lǎn bù shèng。
芳草斜阳正柔媚,益知高处不堪登。fāng cǎo xié yáng zhèng róu mèi,yì zhī gāo chù bù kān dēng。

暑中懒出

王令

暑云无雨易飞扬,旱日当天不可望。shǔ yún wú yǔ yì fēi yáng,hàn rì dāng tiān bù kě wàng。
浪走俗尘无远到,不如嘉树坐馀凉。làng zǒu sú chén wú yuǎn dào,bù rú jiā shù zuò yú liáng。
巳嫌风少难平暑,更被蝉饥取实肠。sì xián fēng shǎo nán píng shǔ,gèng bèi chán jī qǔ shí cháng。
梦到周公才我事,如何陶令说羲皇。mèng dào zhōu gōng cái wǒ shì,rú hé táo lìng shuō xī huáng。

暑热思风

王令

坐将赤热忧天下,安得清风借我曹。zuò jiāng chì rè yōu tiān xià,ān dé qīng fēng jiè wǒ cáo。
力卷雨来无岁旱,尽吹云去放天高。lì juǎn yǔ lái wú suì hàn,jǐn chuī yún qù fàng tiān gāo。
岂随虎口令轻啸,愿助鸿毛绝远劳。qǐ suí hǔ kǒu lìng qīng xiào,yuàn zhù hóng máo jué yuǎn láo。
江海可怜无际岸,等闲假借作波涛。jiāng hǎi kě lián wú jì àn,děng xián jiǎ jiè zuò bō tāo。

悲秋

王令

岁事荒凉晚易悲,西风日夜弄寒威。suì shì huāng liáng wǎn yì bēi,xī fēng rì yè nòng hán wēi。
秋来寡妇尤勤织,谁是行人未有衣。qiū lái guǎ fù yóu qín zhī,shuí shì xíng rén wèi yǒu yī。
常恐衰颜随节换,空看落叶倚风飞。cháng kǒng shuāi yán suí jié huàn,kōng kàn luò yè yǐ fēng fēi。
从来最是悲秋者,况是悲秋客未归。cóng lái zuì shì bēi qiū zhě,kuàng shì bēi qiū kè wèi guī。

秋日寄满子权

王令

楼前暮霭暗平林,楼上人愁意思深。lóu qián mù ǎi àn píng lín,lóu shàng rén chóu yì sī shēn。
未必薄云能作雨,从来秋日自多阴。wèi bì báo yún néng zuò yǔ,cóng lái qiū rì zì duō yīn。
三年客梦迷归路,一夜西风老壮心。sān nián kè mèng mí guī lù,yī yè xī fēng lǎo zhuàng xīn。
欲作新声寄遗恨,直弦先断泪盈琴。yù zuò xīn shēng jì yí hèn,zhí xián xiān duàn lèi yíng qín。

去草

王令

毵毵出土初如直,袅袅随风竞自斜。sān sān chū tǔ chū rú zhí,niǎo niǎo suí fēng jìng zì xié。
漫借人锄劳刬拔,只消夜雨又萌芽。màn jiè rén chú láo chǎn bá,zhǐ xiāo yè yǔ yòu méng yá。
良田力尽农夫叹,直道春荒志士嗟。liáng tián lì jǐn nóng fū tàn,zhí dào chūn huāng zhì shì jiē。
满目青青尽芜蔓,更于何处问蓬麻。mǎn mù qīng qīng jǐn wú màn,gèng yú hé chù wèn péng má。

次韵和人古松

王令

直枝难立鸟徘徊,地瘦根孤碍石回。zhí zhī nán lì niǎo pái huái,dì shòu gēn gū ài shí huí。
山野不逢终更老,闾阎无用始为材。shān yě bù féng zhōng gèng lǎo,lǘ yán wú yòng shǐ wèi cái。
更无匠伯身尝过,只有幽人眼暂开。gèng wú jiàng bó shēn cháng guò,zhǐ yǒu yōu rén yǎn zàn kāi。
谁与东风记霜雪,争令平地肯栽培。shuí yǔ dōng fēng jì shuāng xuě,zhēng lìng píng dì kěn zāi péi。

大松

王令

十寻瘦干三冬绿,一亩浓阴六月清。shí xún shòu gàn sān dōng lǜ,yī mǔ nóng yīn liù yuè qīng。
莫谓世材难见用,须知天意不徒生。mò wèi shì cái nán jiàn yòng,xū zhī tiān yì bù tú shēng。
长蛟老蜃空中影,骤雨惊雷半夜声。zhǎng jiāo lǎo shèn kōng zhōng yǐng,zhòu yǔ jīng léi bàn yè shēng。
却笑五株乔岳下,肯将直节事秦嬴。què xiào wǔ zhū qiáo yuè xià,kěn jiāng zhí jié shì qín yíng。

王令

直道峍峍日蚪拳,雷拔僵龙出霭烟。zhí dào lù lù rì dǒu quán,léi bá jiāng lóng chū ǎi yān。
但假深根常得地,何忧直干不扶天。dàn jiǎ shēn gēn cháng dé dì,hé yōu zhí gàn bù fú tiān。
虽然世匠遗抡度,肯与凡材较后先。suī rán shì jiàng yí lūn dù,kěn yǔ fán cái jiào hòu xiān。
可惜春风爱桃李,独令霜雪漫年年。kě xī chūn fēng ài táo lǐ,dú lìng shuāng xuě màn nián nián。

和人双柏

王令

一时封植由谁力,万古樵莱偶自全。yī shí fēng zhí yóu shuí lì,wàn gǔ qiáo lái ǒu zì quán。
不惜以材同失地,好留更老共支天。bù xī yǐ cái tóng shī dì,hǎo liú gèng lǎo gòng zhī tiān。
人疑久有神灵守,客爱生无雨露偏。rén yí jiǔ yǒu shén líng shǒu,kè ài shēng wú yǔ lù piān。
为语长松号孤劲,得秦封爵果何缘。wèi yǔ zhǎng sōng hào gū jìn,dé qín fēng jué guǒ hé yuán。
3761234567»