古诗词

别老者王元之二

王令

二夷之来始何自,乘我中国方迷昏。èr yí zhī lái shǐ hé zì,chéng wǒ zhōng guó fāng mí hūn。
各投阴诬张诞妄,寻附罅隙为株根。gè tóu yīn wū zhāng dàn wàng,xún fù xià xì wèi zhū gēn。
例夸难能压甚畏,钓博天下要推尊。lì kuā nán néng yā shén wèi,diào bó tiān xià yào tuī zūn。
其流汗漫已不制,尚自冲荡洪其源。qí liú hàn màn yǐ bù zhì,shàng zì chōng dàng hóng qí yuán。
一戎中侵欲内侮,犹遣万甲疆场屯。yī róng zhōng qīn yù nèi wǔ,yóu qiǎn wàn jiǎ jiāng chǎng tún。
何哉二戎日内坏,不思刷去仍资存。hé zāi èr róng rì nèi huài,bù sī shuā qù réng zī cún。
尝闻古人第气类,皆以夷敌禽兽论。cháng wén gǔ rén dì qì lèi,jiē yǐ yí dí qín shòu lùn。
惜乎无伦弗礼义,几希不得人相扪。xī hū wú lún fú lǐ yì,jǐ xī bù dé rén xiāng mén。
吾观世之陷此者,不啻火立足向燔。wú guān shì zhī xiàn cǐ zhě,bù chì huǒ lì zú xiàng fán。
岂期之子既自悟,不思跳出乃欲?。qǐ qī zhī zi jì zì wù,bù sī tiào chū nǎi yù cún。
余方往就西北食,闻子亦整东南辕。yú fāng wǎng jiù xī běi shí,wén zi yì zhěng dōng nán yuán。
虽然去就固在子,安忍惜手不试援。suī rán qù jiù gù zài zi,ān rěn xī shǒu bù shì yuán。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。