古诗词

谢李常伯

王令

人从东南来,忽得连纸诗。rén cóng dōng nán lái,hū dé lián zhǐ shī。
行义不赫晔,名声无萎蕤。xíng yì bù hè yè,míng shēng wú wēi ruí。
虽尝误见辱,旋则拜席归。suī cháng wù jiàn rǔ,xuán zé bài xí guī。
别久谓已忘,不图犹记之。bié jiǔ wèi yǐ wàng,bù tú yóu jì zhī。
长封大书字,顾我已忸怩。zhǎng fēng dà shū zì,gù wǒ yǐ niǔ ní。
开縢把之读,推与果失宜。kāi téng bǎ zhī dú,tuī yǔ guǒ shī yí。
剥虎蒙羊猪,借使出类奇。bō hǔ méng yáng zhū,jiè shǐ chū lèi qí。
见豺先自奔,遇豢还群随。jiàn chái xiān zì bēn,yù huàn hái qún suí。
是故古之人,为己贱若斯。shì gù gǔ zhī rén,wèi jǐ jiàn ruò sī。
有闻未之行,季路终不嬉。yǒu wén wèi zhī xíng,jì lù zhōng bù xī。
名浮过所实,孟氏耻以非。míng fú guò suǒ shí,mèng shì chǐ yǐ fēi。
今而承所赐,乃此亦可噫。jīn ér chéng suǒ cì,nǎi cǐ yì kě yī。
贤者宁过哉,当是我有欺。xián zhě níng guò zāi,dāng shì wǒ yǒu qī。
忍愧读终篇,喜惊改肝脾。rěn kuì dú zhōng piān,xǐ jīng gǎi gān pí。
咛咛教诲言,举举仁义辞。níng níng jiào huì yán,jǔ jǔ rén yì cí。
初令探本根,喻以海与池。chū lìng tàn běn gēn,yù yǐ hǎi yǔ chí。
乾坤老六经,遗编烂孔姬。qián kūn lǎo liù jīng,yí biān làn kǒng jī。
尚恐惑异说,教之无迁移。shàng kǒng huò yì shuō,jiào zhī wú qiān yí。
强闻终日乾,仁不三月违。qiáng wén zhōng rì qián,rén bù sān yuè wéi。
卒以二者终,要我勉不疑。zú yǐ èr zhě zhōng,yào wǒ miǎn bù yí。
百诵百再拜,下泪如挂糜。bǎi sòng bǎi zài bài,xià lèi rú guà mí。
交朋百愚谀,此语闻之谁。jiāo péng bǎi yú yú,cǐ yǔ wén zhī shuí。
忆初从粹翁,睡耳忽得提。yì chū cóng cuì wēng,shuì ěr hū dé tí。
震惊破百昏,寐觉悼前迷。zhèn jīng pò bǎi hūn,mèi jué dào qián mí。
今而去之久,茅塞心丛茨。jīn ér qù zhī jiǔ,máo sāi xīn cóng cí。
骤承夫子言,快斧加芟荑。zhòu chéng fū zi yán,kuài fǔ jiā shān tí。
旧秽忽刬削,新除坦平夷。jiù huì hū chǎn xuē,xīn chú tǎn píng yí。
念当不舍去,戴服同冠衣。niàn dāng bù shě qù,dài fú tóng guān yī。
犹恐免袒间,复作须臾离。yóu kǒng miǎn tǎn jiān,fù zuò xū yú lí。
且将镵之心,不止涅之皮。qiě jiāng chán zhī xīn,bù zhǐ niè zhī pí。
二者苟一能,终死庶不遗。èr zhě gǒu yī néng,zhōng sǐ shù bù yí。
平生苦嗜诗,此篇况骤驰。píng shēng kǔ shì shī,cǐ piān kuàng zhòu chí。
喁哦夜不休,齮嚼午忘饥。yóng ó yè bù xiū,yǐ jué wǔ wàng jī。
仰嗟天骨雄,俯叹人莫为。yǎng jiē tiān gǔ xióng,fǔ tàn rén mò wèi。
星明有常高,日圆无食亏。xīng míng yǒu cháng gāo,rì yuán wú shí kuī。
读久口益嚵,舌软涎流垂。dú jiǔ kǒu yì chán,shé ruǎn xián liú chuí。
想当措意初,嚼云吐虹蜺。xiǎng dāng cuò yì chū,jué yún tǔ hóng ní。
唇牙哆华鲜,肺肠涌光辉。chún yá duō huá xiān,fèi cháng yǒng guāng huī。
故其纸上言,飘有霄汉姿。gù qí zhǐ shàng yán,piāo yǒu xiāo hàn zī。
何可对酬谢,约海量珠玑。hé kě duì chóu xiè,yuē hǎi liàng zhū jī。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。