古诗词

八桧图

王令

客有要我八桧吟,手携八桧图来悬。kè yǒu yào wǒ bā guì yín,shǒu xié bā guì tú lái xuán。
挂张满壁惕可骇,盼顾左右同嗟叹。guà zhāng mǎn bì tì kě hài,pàn gù zuǒ yòu tóng jiē tàn。
旁摹石刻署名状,各有凭附相夤缘。páng mó shí kè shǔ míng zhuàng,gè yǒu píng fù xiāng yín yuán。
或高相扶互倚碍,或断欲蹶犹支颠。huò gāo xiāng fú hù yǐ ài,huò duàn yù jué yóu zhī diān。
强枝拗回信有力,高干复俯蛟虬拳。qiáng zhī ǎo huí xìn yǒu lì,gāo gàn fù fǔ jiāo qiú quán。
寻根及枝逮条蘖,例不拔直皆旁偏。xún gēn jí zhī dǎi tiáo niè,lì bù bá zhí jiē páng piān。
雷疲风休云雨去,蛇龙斗死犹钩缠。léi pí fēng xiū yún yǔ qù,shé lóng dòu sǐ yóu gōu chán。
安分爪角与尾鬣,徒见上下相蜿蜒。ān fēn zhǎo jiǎo yǔ wěi liè,tú jiàn shàng xià xiāng wān yán。
不知生时竟何谓,略不参类常木然。bù zhī shēng shí jìng hé wèi,lüè bù cān lèi cháng mù rán。
宜乎今古惑昧者,摇摆舌吻归之仙。yí hū jīn gǔ huò mèi zhě,yáo bǎi shé wěn guī zhī xiān。
一龙盘拳老高大,传云聃者由飞跹。yī lóng pán quán lǎo gāo dà,chuán yún dān zhě yóu fēi xiān。
当时驾鹿蹋以上,迹有町疃遗相连。dāng shí jià lù tà yǐ shàng,jì yǒu tīng tuǎn yí xiāng lián。
多应蝎残鸟喙啄,不尔诞者强镵镌。duō yīng xiē cán niǎo huì zhuó,bù ěr dàn zhě qiáng chán juān。
聃能惑人已自幸,岂此上去能欺天。dān néng huò rén yǐ zì xìng,qǐ cǐ shàng qù néng qī tiān。
借如聃功可升跃,鹿亦何幸飞相连。jiè rú dān gōng kě shēng yuè,lù yì hé xìng fēi xiāng lián。
于中一木特甚异,肤华逆理纽左旋。yú zhōng yī mù tè shén yì,fū huá nì lǐ niǔ zuǒ xuán。
传云聃人所自栽,我知此语定凿穿。chuán yún dān rén suǒ zì zāi,wǒ zhī cǐ yǔ dìng záo chuān。
苟令实为聃者植,推以天意犹可言。gǒu lìng shí wèi dān zhě zhí,tuī yǐ tiān yì yóu kě yán。
当年曷不纽向右,若曰世为左道牵。dāng nián hé bù niǔ xiàng yòu,ruò yuē shì wèi zuǒ dào qiān。
如何众辄不省究,反重神怪令聃专。rú hé zhòng zhé bù shěng jiū,fǎn zhòng shén guài lìng dān zhuān。
乾坤中含万品汇,此独自异谁令旃。qián kūn zhōng hán wàn pǐn huì,cǐ dú zì yì shuí lìng zhān。
穷思竟虑莫可索,欲世不惑谁能搴。qióng sī jìng lǜ mò kě suǒ,yù shì bù huò shuí néng qiān。
仙书虚荒喜诞妄,推说事理尤绵延。xiān shū xū huāng xǐ dàn wàng,tuī shuō shì lǐ yóu mián yán。
世人一读即化变,日望飞奋相迷癫。shì rén yī dú jí huà biàn,rì wàng fēi fèn xiāng mí diān。
岂非此木久树此,浸渍亦为异说迁。qǐ fēi cǐ mù jiǔ shù cǐ,jìn zì yì wèi yì shuō qiān。
故其形植与生死,时以异怪招惊怜。gù qí xíng zhí yǔ shēng sǐ,shí yǐ yì guài zhāo jīng lián。
先时世不早斤斧,放大其老讹夸传。xiān shí shì bù zǎo jīn fǔ,fàng dà qí lǎo é kuā chuán。
当年同生好材干,半以直伐成烧燃。dāng nián tóng shēng hǎo cái gàn,bàn yǐ zhí fá chéng shāo rán。
凭妖附诞相树立,卒自死活终完全。píng yāo fù dàn xiāng shù lì,zú zì sǐ huó zhōng wán quán。
叶枝凋疏不有荫,材直弗柱曲莫辕。yè zhī diāo shū bù yǒu yīn,cái zhí fú zhù qū mò yuán。
不知留存护养者,竟以何理惜不捐。bù zhī liú cún hù yǎng zhě,jìng yǐ hé lǐ xī bù juān。
我有尺铁大刚利,久以铸斧磨山巅。wǒ yǒu chǐ tiě dà gāng lì,jiǔ yǐ zhù fǔ mó shān diān。
卒无柯柄尚弃置,懒乞月桂求婵娟。zú wú kē bǐng shàng qì zhì,lǎn qǐ yuè guì qiú chán juān。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

和束熙之雨后

王令

猎猎风吹雨气腥,谁翻碧海踏天倾。liè liè fēng chuī yǔ qì xīng,shuí fān bì hǎi tà tiān qīng。
如何农畯三时望,只得官蛙一处鸣。rú hé nóng jùn sān shí wàng,zhǐ dé guān wā yī chù míng。
何处断虹残冷落,有时斜照暂分明。hé chù duàn hóng cán lěng luò,yǒu shí xié zhào zàn fēn míng。
当车收辙云藏迹,依旧晴空万里平。dāng chē shōu zhé yún cáng jì,yī jiù qíng kōng wàn lǐ píng。

寄衡父满翁

王令

只卓来篇不许双,社坛高处立旌幢。zhǐ zhuó lái piān bù xǔ shuāng,shè tán gāo chù lì jīng chuáng。
自知孤敌难为胜,欲竖长幡一面降。zì zhī gū dí nán wèi shèng,yù shù zhǎng fān yī miàn jiàng。
须学依墙勤哭楚,莫同伏弩助收庞。xū xué yī qiáng qín kū chǔ,mò tóng fú nǔ zhù shōu páng。
何时玉手归重搦,笑倒秋醪潋滟缸。hé shí yù shǒu guī zhòng nuò,xiào dào qiū láo liàn yàn gāng。

幽居感怀寄满子权

王令

卜得幽居四绝邻,寻常庭巷断蹄轮。bo dé yōu jū sì jué lín,xún cháng tíng xiàng duàn tí lún。
门前犬豕卧横道,城上牛羊下视人。mén qián quǎn shǐ wò héng dào,chéng shàng niú yáng xià shì rén。
满眼夕阳闲草树,回头归路正埃尘。mǎn yǎn xī yáng xián cǎo shù,huí tóu guī lù zhèng āi chén。
思君未有东来计,何日双眉对面伸。sī jūn wèi yǒu dōng lái jì,hé rì shuāng méi duì miàn shēn。

信笔

王令

纷纷世趣竟多途,失在从人得在吾。fēn fēn shì qù jìng duō tú,shī zài cóng rén dé zài wú。
苟获一时儿女笑,定罹千古圣贤诛。gǒu huò yī shí ér nǚ xiào,dìng lí qiān gǔ shèng xián zhū。
微生何事疑人佞,孟子当年亦自迂。wēi shēng hé shì yí rén nìng,mèng zi dāng nián yì zì yū。
满眼悠悠懒商较,尽留来者议贤愚。mǎn yǎn yōu yōu lǎn shāng jiào,jǐn liú lái zhě yì xián yú。

答王薄正叔

王令

当年论友笑常情,谁使风波忽沸腾。dāng nián lùn yǒu xiào cháng qíng,shuí shǐ fēng bō hū fèi téng。
自有赤心包白日,竟无绮语敌青蝇。zì yǒu chì xīn bāo bái rì,jìng wú qǐ yǔ dí qīng yíng。
重来赭面还如火,自许清诚卒似冰。zhòng lái zhě miàn hái rú huǒ,zì xǔ qīng chéng zú shì bīng。
反覆来篇却堪叹,待将遗恨寄朱绳。fǎn fù lái piān què kān tàn,dài jiāng yí hèn jì zhū shéng。

秋怀寄呈子权先示徽之兼简孝先熙之

王令

树哭寒蜩草哭虫,何堪羁客愤时穷。shù kū hán tiáo cǎo kū chóng,hé kān jī kè fèn shí qióng。
卒无可乐群书外,百不堪言一叹中。zú wú kě lè qún shū wài,bǎi bù kān yán yī tàn zhōng。
云黯暮天沉白日,土尘平地断清风。yún àn mù tiān chén bái rì,tǔ chén píng dì duàn qīng fēng。
夫君若问秋来况,泪满遗编发乱蓬。fū jūn ruò wèn qiū lái kuàng,lèi mǎn yí biān fā luàn péng。

从光师求花

王令

我有归心不可宽,忆君花好旧常欢。wǒ yǒu guī xīn bù kě kuān,yì jūn huā hǎo jiù cháng huān。
若令醉眼异乡见,定作故人相笑看。ruò lìng zuì yǎn yì xiāng jiàn,dìng zuò gù rén xiāng xiào kàn。
知有灵根分客易,却忧平地得春难。zhī yǒu líng gēn fēn kè yì,què yōu píng dì dé chūn nán。
只应胡蝶还相识,飞过东风又可叹。zhǐ yīng hú dié hái xiāng shí,fēi guò dōng fēng yòu kě tàn。

九日寄满子权

王令

懒将衰病照清流,为有归心欲白头。lǎn jiāng shuāi bìng zhào qīng liú,wèi yǒu guī xīn yù bái tóu。
幸自好花开便笑,不甘为客见成愁。xìng zì hǎo huā kāi biàn xiào,bù gān wèi kè jiàn chéng chóu。
长歌欲强秋风醉,高处先输俗子游。zhǎng gē yù qiáng qiū fēng zuì,gāo chù xiān shū sú zi yóu。
我在无聊元亮死,当年今日共悠悠。wǒ zài wú liáo yuán liàng sǐ,dāng nián jīn rì gòng yōu yōu。

闻富并州入相

王令

元首赓歌乐股肱,四方强远喜声盈。yuán shǒu gēng gē lè gǔ gōng,sì fāng qiáng yuǎn xǐ shēng yíng。
忠贤不死天心在,辅弼终归圣虑精。zhōng xián bù sǐ tiān xīn zài,fǔ bì zhōng guī shèng lǜ jīng。
中国自今应更重,本朝前日可嗟轻。zhōng guó zì jīn yīng gèng zhòng,běn cháo qián rì kě jiē qīng。
要须待见成尧舜,未敢轻浮作颂声。yào xū dài jiàn chéng yáo shùn,wèi gǎn qīng fú zuò sòng shēng。

寄黄任道

王令

劳生滚滚欲何如,去发纷纷日满梳。láo shēng gǔn gǔn yù hé rú,qù fā fēn fēn rì mǎn shū。
万古圣贤同梦寐,百年天地只蘧蒢。wàn gǔ shèng xián tóng mèng mèi,bǎi nián tiān dì zhǐ qú chú。
诗书计出田园后,岁月期收道路馀。shī shū jì chū tián yuán hòu,suì yuè qī shōu dào lù yú。
安得优游似濠上,共将谈笑戏观鱼。ān dé yōu yóu shì háo shàng,gòng jiāng tán xiào xì guān yú。

舟次

王令

梢梢修竹夹溪斜,树系孤篷白浅沙。shāo shāo xiū zhú jiā xī xié,shù xì gū péng bái qiǎn shā。
风力引云行玉马,水光流月动金蛇。fēng lì yǐn yún xíng yù mǎ,shuǐ guāng liú yuè dòng jīn shé。
村酤客聚还成市,晚钓舟横便当家。cūn gū kè jù hái chéng shì,wǎn diào zhōu héng biàn dāng jiā。
山野生涯本闲暇,谁令客子自劳嗟。shān yě shēng yá běn xián xiá,shuí lìng kè zi zì láo jiē。

次韵子权京口夜宿见寄

王令

寒江漠漠客帆稀,独泊扁舟望翠微。hán jiāng mò mò kè fān xī,dú pō biǎn zhōu wàng cuì wēi。
巳泻绿醽聊自适,更邀白鸟共忘机。sì xiè lǜ líng liáo zì shì,gèng yāo bái niǎo gòng wàng jī。
水闲海月寒初上,树尽秋城碧自围。shuǐ xián hǎi yuè hán chū shàng,shù jǐn qiū chéng bì zì wéi。
嗟我相思邈千里,不来同此两忘归。jiē wǒ xiāng sī miǎo qiān lǐ,bù lái tóng cǐ liǎng wàng guī。

答孙莘老见寄

王令

高门鞍马日光荣,势力纷纷起共争。gāo mén ān mǎ rì guāng róng,shì lì fēn fēn qǐ gòng zhēng。
偶以不能聊自便,敢于兹世独求清。ǒu yǐ bù néng liáo zì biàn,gǎn yú zī shì dú qiú qīng。
生无人愧宁非乐,死有天知岂待名。shēng wú rén kuì níng fēi lè,sǐ yǒu tiān zhī qǐ dài míng。
客食官居同是苟,何须称别异平生。kè shí guān jū tóng shì gǒu,hé xū chēng bié yì píng shēng。

登郡楼

王令

江城朝雨湿晴烟,楼上风帆送去船。jiāng chéng cháo yǔ shī qíng yān,lóu shàng fēng fān sòng qù chuán。
苟得息肩闲岁月,时来开口笑山川。gǒu dé xī jiān xián suì yuè,shí lái kāi kǒu xiào shān chuān。
田园啼鸟三春月,江海扁舟万里天。tián yuán tí niǎo sān chūn yuè,jiāng hǎi biǎn zhōu wàn lǐ tiān。
何计脱身来此老,青山白发两忘年。hé jì tuō shēn lái cǐ lǎo,qīng shān bái fā liǎng wàng nián。

感愤

王令

二十男儿面似冰,出门嘘气玉蜺横。èr shí nán ér miàn shì bīng,chū mén xū qì yù ní héng。
未甘身世成虚老,大见天心却太平。wèi gān shēn shì chéng xū lǎo,dà jiàn tiān xīn què tài píng。
狂去诗浑夸俗句,醉馀歌有过人声。kuáng qù shī hún kuā sú jù,zuì yú gē yǒu guò rén shēng。
燕然未勒胡雏在,不信吾无万古名。yàn rán wèi lēi hú chú zài,bù xìn wú wú wàn gǔ míng。
3761234567»