古诗词

答黄薮富道

王令

角角适时足,力走犹或迟。jiǎo jiǎo shì shí zú,lì zǒu yóu huò chí。
从而不逮人,不若坐视之。cóng ér bù dǎi rén,bù ruò zuò shì zhī。
而予始用此,已无先人思。ér yǔ shǐ yòng cǐ,yǐ wú xiān rén sī。
间自念斯世,固亦未易为。jiān zì niàn sī shì,gù yì wèi yì wèi。
以其得而惭,曷若退自宜。yǐ qí dé ér cán,hé ruò tuì zì yí。
老身可孔颜,饿死犹夷齐。lǎo shēn kě kǒng yán,è sǐ yóu yí qí。
予心最乐此,尤喜用自持。yǔ xīn zuì lè cǐ,yóu xǐ yòng zì chí。
岂将六尺躯,贱易五羖皮。qǐ jiāng liù chǐ qū,jiàn yì wǔ gǔ pí。
但无百亩田,得抱刚气归。dàn wú bǎi mǔ tián,dé bào gāng qì guī。
年来事穷蹙,露暴无自依。nián lái shì qióng cù,lù bào wú zì yī。
姊寡不能嫁,儿孤牵我啼。zǐ guǎ bù néng jià,ér gū qiān wǒ tí。
平生事文字,无路活寒饥。píng shēng shì wén zì,wú lù huó hán jī。
勉从进士科,束若缚襁儿。miǎn cóng jìn shì kē,shù ruò fù qiǎng ér。
时时忽自笑,往往穷加悲。shí shí hū zì xiào,wǎng wǎng qióng jiā bēi。
有如高飞鸟,中路饥自低。yǒu rú gāo fēi niǎo,zhōng lù jī zì dī。
锐知从食来,不意身投黐。ruì zhī cóng shí lái,bù yì shēn tóu chī。
神龙拿白日,挟雨万里飞。shén lóng ná bái rì,xié yǔ wàn lǐ fēi。
使其口有衔,安得无驯随。shǐ qí kǒu yǒu xián,ān dé wú xùn suí。
虽然平生志,固未忍相遗。suī rán píng shēng zhì,gù wèi rěn xiāng yí。
闲时自散开,纵吟助嘘嚱。xián shí zì sàn kāi,zòng yín zhù xū xì。
财将舒己私,岂敢偷人知。cái jiāng shū jǐ sī,qǐ gǎn tōu rén zhī。
黄君道德者,术业何颀颀。huáng jūn dào dé zhě,shù yè hé qí qí。
手提九黄钟,旁取折籥吹。shǒu tí jiǔ huáng zhōng,páng qǔ zhé yuè chuī。
悬知失气类,误以唱和期。xuán zhī shī qì lèi,wù yǐ chàng hé qī。
不知里社歌,不可郊庙施。bù zhī lǐ shè gē,bù kě jiāo miào shī。
况余衰病馀,有气亦巳卑。kuàng yú shuāi bìng yú,yǒu qì yì sì bēi。
加之困俗学,羝角方牵羸。jiā zhī kùn sú xué,dī jiǎo fāng qiān léi。
诗陈尽自道,幸子怜无疵。shī chén jǐn zì dào,xìng zi lián wú cī。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

赠致政郭大丞

王令

冠盖冲冲语退居,几人年少褫银鱼。guān gài chōng chōng yǔ tuì jū,jǐ rén nián shǎo chǐ yín yú。
风波脱去都无累,日月闲来静有馀。fēng bō tuō qù dōu wú lèi,rì yuè xián lái jìng yǒu yú。
一斗独倾花下酒,五车时晒腹中书。yī dòu dú qīng huā xià jiǔ,wǔ chē shí shài fù zhōng shū。
论诗深愧非商也,敢向邱门望起予。lùn shī shēn kuì fēi shāng yě,gǎn xiàng qiū mén wàng qǐ yǔ。

闲居奉寄几道

王令

门前一径长寒莎,耳冷不闻车马过。mén qián yī jìng zhǎng hán shā,ěr lěng bù wén chē mǎ guò。
疏竹有风堪待月,空庭无雀可张罗。shū zhú yǒu fēng kān dài yuè,kōng tíng wú què kě zhāng luó。
道心自觉闲中得,懒性还从病后多。dào xīn zì jué xián zhōng dé,lǎn xìng hái cóng bìng hòu duō。
回首西城望诗老,此心此性复如何。huí shǒu xī chéng wàng shī lǎo,cǐ xīn cǐ xìng fù rú hé。

金山寺

王令

万顷清江浸碧山,乾坤都向此中宽。wàn qǐng qīng jiāng jìn bì shān,qián kūn dōu xiàng cǐ zhōng kuān。
楼台影落鱼龙骇,钟磬声来水石寒。lóu tái yǐng luò yú lóng hài,zhōng qìng shēng lái shuǐ shí hán。
日暮海门飞白鸟,潮回瓜步见黄滩。rì mù hǎi mén fēi bái niǎo,cháo huí guā bù jiàn huáng tān。
当时户外风波恶,只得高僧静处看。dāng shí hù wài fēng bō è,zhǐ dé gāo sēng jìng chù kàn。

登甘露寺阁

王令

忽忽劳生岁月催,时偷高迹出浮埃。hū hū láo shēng suì yuè cuī,shí tōu gāo jì chū fú āi。
风沾草树红朝动,春入川源绿夜回。fēng zhān cǎo shù hóng cháo dòng,chūn rù chuān yuán lǜ yè huí。
欲出壮怀临八极,可无樽酒到高台。yù chū zhuàng huái lín bā jí,kě wú zūn jiǔ dào gāo tái。
江山不与人相语,似待忘言野客来。jiāng shān bù yǔ rén xiāng yǔ,shì dài wàng yán yě kè lái。

读老杜诗集

王令

气吞风雅妙无伦,碌碌当年不见珍。qì tūn fēng yǎ miào wú lún,lù lù dāng nián bù jiàn zhēn。
自是古贤因发愤,非关诗道可穷人。zì shì gǔ xián yīn fā fèn,fēi guān shī dào kě qióng rén。
镌镵物象三千首,照耀乾坤四百春。juān chán wù xiàng sān qiān shǒu,zhào yào qián kūn sì bǎi chūn。
寂寞有名身后事,惟馀孤冢耒江滨。jì mò yǒu míng shēn hòu shì,wéi yú gū zhǒng lěi jiāng bīn。

读白乐天集

王令

北邙山下一孤坟,流落三千绮丽文。běi máng shān xià yī gū fén,liú luò sān qiān qǐ lì wén。
后世声名高白日,当年荣利等浮云。hòu shì shēng míng gāo bái rì,dāng nián róng lì děng fú yún。
屏除忧愤归禅寂,消遣光阴在酒醺。píng chú yōu fèn guī chán jì,xiāo qiǎn guāng yīn zài jiǔ xūn。
若使篇章深李杜,竹符还不到君分。ruò shǐ piān zhāng shēn lǐ dù,zhú fú hái bù dào jūn fēn。

过伍子胥庙

王令

西风骚客倦游吴,吊古心怀此暂舒。xī fēng sāo kè juàn yóu wú,diào gǔ xīn huái cǐ zàn shū。
鬼箓久应除佞嚭,民思今果庙神胥。guǐ lù jiǔ yīng chú nìng pǐ,mín sī jīn guǒ miào shén xū。
虽然邪正皆归死,奈有忠谗各异书。suī rán xié zhèng jiē guī sǐ,nài yǒu zhōng chán gè yì shū。
回首旧江江水在,怒涛犹是不平初。huí shǒu jiù jiāng jiāng shuǐ zài,nù tāo yóu shì bù píng chū。

和人古剑

王令

安知岁月几经今,传记汗漫不可寻。ān zhī suì yuè jǐ jīng jīn,chuán jì hàn màn bù kě xún。
得自废墟埋万古,失曾飞将购千金。dé zì fèi xū mái wàn gǔ,shī céng fēi jiāng gòu qiān jīn。
客思秋水龙泉冷,士叹中原虎穴深。kè sī qiū shuǐ lóng quán lěng,shì tàn zhōng yuán hǔ xué shēn。
好与壮夫同隐约,铁房寒涩壁尘侵。hǎo yǔ zhuàng fū tóng yǐn yuē,tiě fáng hán sè bì chén qīn。

谢张和仲惠宝云茶

王令

故人有意真怜我,灵荈封题寄荜门。gù rén yǒu yì zhēn lián wǒ,líng chuǎn fēng tí jì bì mén。
与疗文园消渴病,还招楚客独醒魂。yǔ liáo wén yuán xiāo kě bìng,hái zhāo chǔ kè dú xǐng hún。
烹来似带吴云脚,摘处应无谷雨痕。pēng lái shì dài wú yún jiǎo,zhāi chù yīng wú gǔ yǔ hén。
果肯同尝竹林下,寒泉应有惠山存。guǒ kěn tóng cháng zhú lín xià,hán quán yīng yǒu huì shān cún。

和人孤雁

王令

朔碛云深忆旧行,心惊汉月忽骞翔。shuò qì yún shēn yì jiù xíng,xīn jīng hàn yuè hū qiān xiáng。
江南水阔无天地,漠北沙寒有雪霜。jiāng nán shuǐ kuò wú tiān dì,mò běi shā hán yǒu xuě shuāng。
远目送飞沉暮霭,西风吹影过斜阳。yuǎn mù sòng fēi chén mù ǎi,xī fēng chuī yǐng guò xié yáng。
衡南未到归何日,须信张罗近稻粱。héng nán wèi dào guī hé rì,xū xìn zhāng luó jìn dào liáng。

送雁

王令

来时群雁去相随,病眼看天远不知。lái shí qún yàn qù xiāng suí,bìng yǎn kàn tiān yuǎn bù zhī。
为有客愁归未得,独凭斜日望多时。wèi yǒu kè chóu guī wèi dé,dú píng xié rì wàng duō shí。
迟迟南国无春雪,细细东风满柳枝。chí chí nán guó wú chūn xuě,xì xì dōng fēng mǎn liǔ zhī。
蝴蝶黄莺有期约,好加归翥莫令迟。hú dié huáng yīng yǒu qī yuē,hǎo jiā guī zhù mò lìng chí。

鸦鸣

王令

庭前佳树绿阴成,树杪飞鸦去就轻。tíng qián jiā shù lǜ yīn chéng,shù miǎo fēi yā qù jiù qīng。
自顾主人无败德,岂嫌尔口有凶声。zì gù zhǔ rén wú bài dé,qǐ xián ěr kǒu yǒu xiōng shēng。
平生直道常多祸,两耳清风一听鸣。píng shēng zhí dào cháng duō huò,liǎng ěr qīng fēng yī tīng míng。
辄莫为人轻自重,须知弹射易忘生。zhé mò wèi rén qīng zì zhòng,xū zhī dàn shè yì wàng shēng。

和人放鱼

王令

春溪水暖绿蒲沉,两两游鳞跃紫金。chūn xī shuǐ nuǎn lǜ pú chén,liǎng liǎng yóu lín yuè zǐ jīn。
必以直钩应不得,果知非命亦何心。bì yǐ zhí gōu yīng bù dé,guǒ zhī fēi mìng yì hé xīn。
舟吞远海鲸鲵老,饵满平湖网罟深。zhōu tūn yuǎn hǎi jīng ní lǎo,ěr mǎn píng hú wǎng gǔ shēn。
纵尔岂知吾有意,渭川人去事难寻。zòng ěr qǐ zhī wú yǒu yì,wèi chuān rén qù shì nán xún。

和人促织

王令

秋虫何尔亦匆匆,何处人心与尔同。qiū chóng hé ěr yì cōng cōng,hé chù rén xīn yǔ ěr tóng。
梦枕几年悬客泪,晓窗残月破西风。mèng zhěn jǐ nián xuán kè lèi,xiǎo chuāng cán yuè pò xī fēng。
人思绝漠冰霜早,妇叹穷阎杼柚空。rén sī jué mò bīng shuāng zǎo,fù tàn qióng yán zhù yòu kōng。
更有孤砧共岑寂,平明华发满青铜。gèng yǒu gū zhēn gòng cén jì,píng míng huá fā mǎn qīng tóng。

王令

高明庭宇好崇基,枉把疏帘窣地垂。gāo míng tíng yǔ hǎo chóng jī,wǎng bǎ shū lián sū dì chuí。
必欲满堂阴有乐,谁能暗室自无欺。bì yù mǎn táng yīn yǒu lè,shuí néng àn shì zì wú qī。
卷舒未必风无意,间隙须防燕解窥。juǎn shū wèi bì fēng wú yì,jiān xì xū fáng yàn jiě kuī。
莫道人终可遮障,可终遮障亦何为。mò dào rén zhōng kě zhē zhàng,kě zhōng zhē zhàng yì hé wèi。