古诗词

猛虎

王令

猛虎出白日,其欲未易量。měng hǔ chū bái rì,qí yù wèi yì liàng。
人人有怒心,常惧不敢戕。rén rén yǒu nù xīn,cháng jù bù gǎn qiāng。
壮士独何者,忿气裂怒肠。zhuàng shì dú hé zhě,fèn qì liè nù cháng。
脱身拔剑去,奋跃如惊翔。tuō shēn bá jiàn qù,fèn yuè rú jīng xiáng。
虽挟必胜术,岂无邂逅伤。suī xié bì shèng shù,qǐ wú xiè hòu shāng。
虎不食壮士,壮士自虎当。hǔ bù shí zhuàng shì,zhuàng shì zì hǔ dāng。
意贪众人完,岂暇为躯防。yì tān zhòng rén wán,qǐ xiá wèi qū fáng。
虎死众人惠,虎存忧一乡。hǔ sǐ zhòng rén huì,hǔ cún yōu yī xiāng。
果哉彼丈夫,赖有一剑将。guǒ zāi bǐ zhàng fū,lài yǒu yī jiàn jiāng。
使其无所操,未免伏道旁。shǐ qí wú suǒ cāo,wèi miǎn fú dào páng。
有剑不刺虎,为谋信非臧。yǒu jiàn bù cì hǔ,wèi móu xìn fēi zāng。
无剑徒虎争,虽勇适为狂。wú jiàn tú hǔ zhēng,suī yǒng shì wèi kuáng。
利剑亦可嗟,人有我独亡。lì jiàn yì kě jiē,rén yǒu wǒ dú wáng。
日暮南山阿,直道何可望。rì mù nán shān ā,zhí dào hé kě wàng。
一虎固已尔,况复千豺狼。yī hǔ gù yǐ ěr,kuàng fù qiān chái láng。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。