古诗词

赋黄任道韩干马

王令

天宝天子盛天厩,吐蕃入马上天寿。tiān bǎo tiān zi shèng tiān jiù,tǔ fān rù mǎ shàng tiān shòu。
紫衣驭吏偏坐前,骑入都门不容骤。zǐ yī yù lì piān zuò qián,qí rù dōu mén bù róng zhòu。
西极苜蓿得气肥,六闲飞黄卧嗟瘦。xī jí mù xu dé qì féi,liù xián fēi huáng wò jiē shòu。
千秋殿下谁把笔,当时人无出干右。qiān qiū diàn xià shuí bǎ bǐ,dāng shí rén wú chū gàn yòu。
传闻三马同日死,死魄到纸气方就。chuán wén sān mǎ tóng rì sǐ,sǐ pò dào zhǐ qì fāng jiù。
铁勒夹口重两衔,墨丝丱尾合双纽。tiě lēi jiā kǒu zhòng liǎng xián,mò sī guàn wěi hé shuāng niǔ。
天门未上人就观,老胡惊嗟失开口。tiān mén wèi shàng rén jiù guān,lǎo hú jīng jiē shī kāi kǒu。
生搜朔野空毛群,死断世工无后手。shēng sōu shuò yě kōng máo qún,sǐ duàn shì gōng wú hòu shǒu。
当时天子惜不传,送入御府置官守。dāng shí tiān zi xī bù chuán,sòng rù yù fǔ zhì guān shǒu。
胡尘勃郁燕蓟来,宫阙萧骚既焚后。hú chén bó yù yàn jì lái,gōng quē xiāo sāo jì fén hòu。
谁弃千金出手收,足踏万里避奔走。shuí qì qiān jīn chū shǒu shōu,zú tà wàn lǐ bì bēn zǒu。
几经蹂蹀道边尘,今日宁无纸上垢。jǐ jīng róu dié dào biān chén,jīn rì níng wú zhǐ shàng gòu。
樽前病客不识画,但惊马气世未有。zūn qián bìng kè bù shí huà,dàn jīng mǎ qì shì wèi yǒu。
冀北骏骨无时无,生不逢干死空朽。jì běi jùn gǔ wú shí wú,shēng bù féng gàn sǐ kōng xiǔ。
世工无手不肯休,任使气骨陋如狗。shì gōng wú shǒu bù kěn xiū,rèn shǐ qì gǔ lòu rú gǒu。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

送春

王令

三月残花落更开,小檐日日燕飞来。sān yuè cán huā luò gèng kāi,xiǎo yán rì rì yàn fēi lái。
子规夜半犹啼血,不信东风唤不回。zi guī yè bàn yóu tí xuè,bù xìn dōng fēng huàn bù huí。