古诗词

送僧自总

王令

吾病不喜语,客来但寒暄。wú bìng bù xǐ yǔ,kè lái dàn hán xuān。
颊舌且不能,况事文字间。jiá shé qiě bù néng,kuàng shì wén zì jiān。
彼总乃吾旧,不见今三年。bǐ zǒng nǎi wú jiù,bù jiàn jīn sān nián。
一日踏我门,告我将南迁。yī rì tà wǒ mén,gào wǒ jiāng nán qiān。
问之行所止,其去何由缘。wèn zhī xíng suǒ zhǐ,qí qù hé yóu yuán。
言方学从师,惜以日月闲。yán fāng xué cóng shī,xī yǐ rì yuè xián。
将求佛所宗,就乞世未传。jiāng qiú fú suǒ zōng,jiù qǐ shì wèi chuán。
浮舟江海波,蹀屣山岳颠。fú zhōu jiāng hǎi bō,dié xǐ shān yuè diān。
行方极所到,未可岁月还。xíng fāng jí suǒ dào,wèi kě suì yuè hái。
谓余昔同游,当得送以言。wèi yú xī tóng yóu,dāng dé sòng yǐ yán。
噫佛与吾学,两分不相全。yī fú yǔ wú xué,liǎng fēn bù xiāng quán。
今余与子遇,无异东西辕。jīn yú yǔ zi yù,wú yì dōng xī yuán。
共憩中道间,邂逅相留连。gòng qì zhōng dào jiān,xiè hòu xiāng liú lián。
我驾志在远,子驱良亦遄。wǒ jià zhì zài yuǎn,zi qū liáng yì chuán。
吾终不尔从,尔终不回旋。wú zhōng bù ěr cóng,ěr zhōng bù huí xuán。
两各剧所勤,相远日益悬。liǎng gè jù suǒ qín,xiāng yuǎn rì yì xuán。
又出所为文,要我加量铨。yòu chū suǒ wèi wén,yào wǒ jiā liàng quán。
荧荧掇其英,晔晔粲满编。yíng yíng duō qí yīng,yè yè càn mǎn biān。
惜哉不经师,如珠莫钻穿。xī zāi bù jīng shī,rú zhū mò zuān chuān。
虽有可宝资,终以无用捐。suī yǒu kě bǎo zī,zhōng yǐ wú yòng juān。
吾观古人书,盖亦不但然。wú guān gǔ rén shū,gài yì bù dàn rán。
道德蔼于中,口实助使宣。dào dé ǎi yú zhōng,kǒu shí zhù shǐ xuān。
岂有拔其根,而望华可搴。qǐ yǒu bá qí gēn,ér wàng huá kě qiān。
不知源所来,何用其流沿。bù zhī yuán suǒ lái,hé yòng qí liú yán。
人材苟不长,得一且可专。rén cái gǒu bù zhǎng,dé yī qiě kě zhuān。
六经众子文,其治自足观。liù jīng zhòng zi wén,qí zhì zì zú guān。
身当圣人时,来学浩万千。shēn dāng shèng rén shí,lái xué hào wàn qiān。
独颜才庶几,他固未可肩。dú yán cái shù jǐ,tā gù wèi kě jiān。
人有老于行,不闻可逃天。rén yǒu lǎo yú xíng,bù wén kě táo tiān。
子何不从此,去就异说挛。zi hé bù cóng cǐ,qù jiù yì shuō luán。
弗思自解纵,又欲引世缠。fú sī zì jiě zòng,yòu yù yǐn shì chán。
常观已论徒,耻出妻子前。cháng guān yǐ lùn tú,chǐ chū qī zi qián。
彼髡以为羞,尔以为忻欢。bǐ kūn yǐ wèi xiū,ěr yǐ wèi xīn huān。
生弃父母养,士得执以鞭。shēng qì fù mǔ yǎng,shì dé zhí yǐ biān。
彼为则遇刑,尔还自称贤。bǐ wèi zé yù xíng,ěr hái zì chēng xián。
羞恶所不存,尔说尚何先。xiū è suǒ bù cún,ěr shuō shàng hé xiān。
予欲收子身,解去子所牵。yǔ yù shōu zi shēn,jiě qù zi suǒ qiān。
浴以清冷波,佩以兰与荃。yù yǐ qīng lěng bō,pèi yǐ lán yǔ quán。
相从中道驱,障塞异道偏。xiāng cóng zhōng dào qū,zhàng sāi yì dào piān。
爱之幸其听,不听诚可怜。ài zhī xìng qí tīng,bù tīng chéng kě lián。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

野外

王令

绿野爱平宽,偶来或永叹。lǜ yě ài píng kuān,ǒu lái huò yǒng tàn。
村儿骇车马,野犬吠衣冠。cūn ér hài chē mǎ,yě quǎn fèi yī guān。
乱草无闲地,斜阳有去鞍。luàn cǎo wú xián dì,xié yáng yǒu qù ān。
良田半蹊径,始信直行难。liáng tián bàn qī jìng,shǐ xìn zhí xíng nán。

暮归马上口占

王令

林密村村暗,寒鸦处处啼。lín mì cūn cūn àn,hán yā chù chù tí。
水光连野白,雪意逐云低。shuǐ guāng lián yě bái,xuě yì zhú yún dī。
风劲童呵指,泥深马失蹄。fēng jìn tóng hē zhǐ,ní shēn mǎ shī tí。
客心兼暮色,归去两凄凄。kè xīn jiān mù sè,guī qù liǎng qī qī。

送李廷尉濠梁

王令

直道无适可,小官真漫论。zhí dào wú shì kě,xiǎo guān zhēn màn lùn。
夫君自行义,而我更何言。fū jūn zì xíng yì,ér wǒ gèng hé yán。
独柱难为力,横流不奈浑。dú zhù nán wèi lì,héng liú bù nài hún。
此心持送子,饮泪当前樽。cǐ xīn chí sòng zi,yǐn lèi dāng qián zūn。

送束徽之入京

王令

出处身之道,穷通命有时。chū chù shēn zhī dào,qióng tōng mìng yǒu shí。
九门无直谒,千里去何为。jiǔ mén wú zhí yè,qiān lǐ qù hé wèi。
南亩春耕近,西风去马羸。nán mǔ chūn gēng jìn,xī fēng qù mǎ léi。
白云况多恨,归计莫令迟。bái yún kuàng duō hèn,guī jì mò lìng chí。

寄满粹翁

王令

满子吾逢久,皇皇未见闲。mǎn zi wú féng jiǔ,huáng huáng wèi jiàn xián。
老成终到孔,穷死亦为颜。lǎo chéng zhōng dào kǒng,qióng sǐ yì wèi yán。
学术思无际,诚明去一间。xué shù sī wú jì,chéng míng qù yī jiān。
吾虽有心者,力苦未能攀。wú suī yǒu xīn zhě,lì kǔ wèi néng pān。

王令

万里长为客,飞飞岂自由。wàn lǐ zhǎng wèi kè,fēi fēi qǐ zì yóu。
情知稻粱急,莫近网罗求。qíng zhī dào liáng jí,mò jìn wǎng luó qiú。
关塞风高夜,江湖水落秋。guān sāi fēng gāo yè,jiāng hú shuǐ luò qiū。
哀鸣徒自切,谁谓尔悲愁。āi míng tú zì qiè,shuí wèi ěr bēi chóu。

寄洪与权

王令

剑气寒高倚暮空,男儿日月锁心胸。jiàn qì hán gāo yǐ mù kōng,nán ér rì yuè suǒ xīn xiōng。
莫藏牙爪同痴虎,好召风雷起卧龙。mò cáng yá zhǎo tóng chī hǔ,hǎo zhào fēng léi qǐ wò lóng。
旧说王侯无世种,古尝富贵及耕佣。jiù shuō wáng hóu wú shì zhǒng,gǔ cháng fù guì jí gēng yōng。
须将大道为奇遇,莫踏人间龌龊踪。xū jiāng dà dào wèi qí yù,mò tà rén jiān wò chuò zōng。

春晚雨后

王令

东风柔弱事春权,剧雨无端转怆然。dōng fēng róu ruò shì chūn quán,jù yǔ wú duān zhuǎn chuàng rán。
不惜好花都委地,却令远草直平天。bù xī hǎo huā dōu wěi dì,què lìng yuǎn cǎo zhí píng tiān。
龙蛇久蛰应思奋,蛙蝈乘时巳自先。lóng shé jiǔ zhé yīng sī fèn,wā guō chéng shí sì zì xiān。
绿柳由来却堪笑,叶眉愁剧遂长眠。lǜ liǔ yóu lái què kān xiào,yè méi chóu jù suì zhǎng mián。

和人

王令

莫叹年来雪句迟,雪迟诗句更依微。mò tàn nián lái xuě jù chí,xuě chí shī jù gèng yī wēi。
风来海国盐波涸,春入仙田玉气肥。fēng lái hǎi guó yán bō hé,chūn rù xiān tián yù qì féi。
雏鹤暖娇摇羽脱,老龙枯痒退鳞飞。chú hè nuǎn jiāo yáo yǔ tuō,lǎo lóng kū yǎng tuì lín fēi。
天工人代如端的,安得吾能及九畿。tiān gōng rén dài rú duān de,ān dé wú néng jí jiǔ jī。

纸鸢

王令

谁作轻鸢壮远观,似嫌飞鸟未多端。shuí zuò qīng yuān zhuàng yuǎn guān,shì xián fēi niǎo wèi duō duān。
才乘一线凭风去,便有愚儿仰面看。cái chéng yī xiàn píng fēng qù,biàn yǒu yú ér yǎng miàn kàn。
未必碧霄因可到,偶能终日遂为安。wèi bì bì xiāo yīn kě dào,ǒu néng zhōng rì suì wèi ān。
扶摇不起沧溟远,笑杀鹏抟似尔难。fú yáo bù qǐ cāng míng yuǎn,xiào shā péng tuán shì ěr nán。

赠别晏樊父太祝

王令

缩伏蒿莱听命沉,旧房孤剑铁尘侵。suō fú hāo lái tīng mìng chén,jiù fáng gū jiàn tiě chén qīn。
方思力举沧溟水,泼杀生平气焰心。fāng sī lì jǔ cāng míng shuǐ,pō shā shēng píng qì yàn xīn。
不谓偶君夸意气,无端起我旧胸襟。bù wèi ǒu jūn kuā yì qì,wú duān qǐ wǒ jiù xiōng jīn。
男儿合是公侯器,未忍风前堕泪吟。nán ér hé shì gōng hóu qì,wèi rěn fēng qián duò lèi yín。

和洪与权

王令

沟中老弱转流尸,夫不容妻母弃儿。gōu zhōng lǎo ruò zhuǎn liú shī,fū bù róng qī mǔ qì ér。
常得民愚犹是幸,不然死等更何为。cháng dé mín yú yóu shì xìng,bù rán sǐ děng gèng hé wèi。
布衣空有蒿莱泪,肉食方多妾马思。bù yī kōng yǒu hāo lái lèi,ròu shí fāng duō qiè mǎ sī。
君也天心省民数,未知死所又何辞。jūn yě tiān xīn shěng mín shù,wèi zhī sǐ suǒ yòu hé cí。

古鉴

王令

一片灵光合有神,不知镕铸更何人。yī piàn líng guāng hé yǒu shén,bù zhī róng zhù gèng hé rén。
春耕破冢衣冠尽,鬼手摩天日月新。chūn gēng pò zhǒng yī guān jǐn,guǐ shǒu mó tiān rì yuè xīn。
鉴面只知西子姣,照心难见比干真。jiàn miàn zhǐ zhī xī zi jiāo,zhào xīn nán jiàn bǐ gàn zhēn。
主人深有收藏意,当待清明不受尘。zhǔ rén shēn yǒu shōu cáng yì,dāng dài qīng míng bù shòu chén。

代人送常州致仕张待制

王令

心贪进退适全宜,上印飞书剧去翚。xīn tān jìn tuì shì quán yí,shàng yìn fēi shū jù qù huī。
荐口不加张柬老,明朝竟放孔戣归。jiàn kǒu bù jiā zhāng jiǎn lǎo,míng cháo jìng fàng kǒng kuí guī。
黄堂合有遗思在,青史还留后世稀。huáng táng hé yǒu yí sī zài,qīng shǐ hái liú hòu shì xī。
此去江湖见鸥鸟,为言今合信无机。cǐ qù jiāng hú jiàn ōu niǎo,wèi yán jīn hé xìn wú jī。

谢束丈

王令

卓郑簪裾密作林,相如贫病强来临。zhuó zhèng zān jū mì zuò lín,xiāng rú pín bìng qiáng lái lín。
藜羹才饱无他志,肉食俄充有愧心。lí gēng cái bǎo wú tā zhì,ròu shí é chōng yǒu kuì xīn。
死马偶能逢市骨,滥竽常恐负知音。sǐ mǎ ǒu néng féng shì gǔ,làn yú cháng kǒng fù zhī yīn。
古来一饭皆论报,何日王孙遂有金。gǔ lái yī fàn jiē lùn bào,hé rì wáng sūn suì yǒu jīn。
3761234567»