古诗词

唐介

王令

以谏得罪者为谁,四海多作唐介诗。yǐ jiàn dé zuì zhě wèi shuí,sì hǎi duō zuò táng jiè shī。
俗儿口狭文字碎,欲状介事语反卑。sú ér kǒu xiá wén zì suì,yù zhuàng jiè shì yǔ fǎn bēi。
嗟嗟我亦介之徒,此恨不助掀目眉。jiē jiē wǒ yì jiè zhī tú,cǐ hèn bù zhù xiān mù méi。
三更灯死百虑息,四睫不交双目眵。sān gèng dēng sǐ bǎi lǜ xī,sì jié bù jiāo shuāng mù chī。
推枕起坐壮介节,以手扪臆为介思。tuī zhěn qǐ zuò zhuàng jiè jié,yǐ shǒu mén yì wèi jiè sī。
信乎介亦壮男子,直能金铁其肝脾。xìn hū jiè yì zhuàng nán zi,zhí néng jīn tiě qí gān pí。
雷霆之怒万钧重,人主之威犹过之。léi tíng zhī nù wàn jūn zhòng,rén zhǔ zhī wēi yóu guò zhī。
一语所犯百死在,要领可断族可夷。yī yǔ suǒ fàn bǎi sǐ zài,yào lǐng kě duàn zú kě yí。
堂堂介也人之难,不畏所畏将所持。táng táng jiè yě rén zhī nán,bù wèi suǒ wèi jiāng suǒ chí。
捧书入奏伏文陛,身视赴死如食饴。pěng shū rù zòu fú wén bì,shēn shì fù sǐ rú shí yí。
面折庭诤语论险,直舌铁硬坚不移。miàn zhé tíng zhèng yǔ lùn xiǎn,zhí shé tiě yìng jiān bù yí。
天子怒叱大臣语,众笏交抵侔戈挥。tiān zi nù chì dà chén yǔ,zhòng hù jiāo dǐ móu gē huī。
如何面笑目不瞬,气不略詟颜怡怡。rú hé miàn xiào mù bù shùn,qì bù lüè zhé yán yí yí。
即日议下得远斥,中使临遣监妻儿。jí rì yì xià dé yuǎn chì,zhōng shǐ lín qiǎn jiān qī ér。
奈何左右口吻毒,只有死请无还辞。nài hé zuǒ yòu kǒu wěn dú,zhǐ yǒu sǐ qǐng wú hái cí。
然今天子甚明圣,虽暂盛怒终复归。rán jīn tiān zi shén míng shèng,suī zàn shèng nù zhōng fù guī。
呜呼能对治乱鉴,介也能抆其瑕疵。wū hū néng duì zhì luàn jiàn,jiè yě néng wěn qí xiá cī。
语曰五谏吾从讽,仲尼逮有激而为。yǔ yuē wǔ jiàn wú cóng fěng,zhòng ní dǎi yǒu jī ér wèi。
后世巽懦禄位徒,缘此粉饰尸素非。hòu shì xùn nuò lù wèi tú,yuán cǐ fěn shì shī sù fēi。
必也事有不得已,宜乎讫死争不回。bì yě shì yǒu bù dé yǐ,yí hū qì sǐ zhēng bù huí。
伟哉介也已不朽,日月为字天为碑。wěi zāi jiè yě yǐ bù xiǔ,rì yuè wèi zì tiān wèi bēi。
寄语琐琐媒孽子,介纵蹈死吾何悲。jì yǔ suǒ suǒ méi niè zi,jiè zòng dǎo sǐ wú hé bēi。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

对花

王令

忧愁卒卒人无乐,花草纷纷物又春。yōu chóu zú zú rén wú lè,huā cǎo fēn fēn wù yòu chūn。
安得无忧与无虑,对花还作笑歌人。ān dé wú yōu yǔ wú lǜ,duì huā hái zuò xiào gē rén。

王令

毛羽人将鹤品流,斜阳高处自迟留。máo yǔ rén jiāng hè pǐn liú,xié yáng gāo chù zì chí liú。
人言杀尔三年旱,应是巢成更不忧。rén yán shā ěr sān nián hàn,yīng shì cháo chéng gèng bù yōu。

春游

王令

春城儿女纵春游,醉倚层台笑上楼。chūn chéng ér nǚ zòng chūn yóu,zuì yǐ céng tái xiào shàng lóu。
满眼落花多少意,若何无个解春愁。mǎn yǎn luò huā duō shǎo yì,ruò hé wú gè jiě chūn chóu。

龙池二绝

王令

满目尘埃白日阴,皇天无命且深沉。mǎn mù chén āi bái rì yīn,huáng tiān wú mìng qiě shēn chén。
终当力卷沧溟水,来作人间十日霖。zhōng dāng lì juǎn cāng míng shuǐ,lái zuò rén jiān shí rì lín。

龙池二绝

王令

尽道神龙此有灵,一池澄静暮痕清。jǐn dào shén lóng cǐ yǒu líng,yī chí chéng jìng mù hén qīng。
如何蟠屈无飞志,却放鸣蛙有怒声。rú hé pán qū wú fēi zhì,què fàng míng wā yǒu nù shēng。

月蚀

王令

卢仝不作昌黎死,天目虽盲未见嗟。lú tóng bù zuò chāng lí sǐ,tiān mù suī máng wèi jiàn jiē。
坐叹清光无惜处,一将吞吐听虾蟆。zuò tàn qīng guāng wú xī chù,yī jiāng tūn tǔ tīng xiā má。

夜深吟

王令

叩几悲歌涕满襟,圣贤千古我如今。kòu jǐ bēi gē tì mǎn jīn,shèng xián qiān gǔ wǒ rú jīn。
冻琴弦断灯青晕,谁会男儿半夜心。dòng qín xián duàn dēng qīng yūn,shuí huì nán ér bàn yè xīn。

题天长县苏太尉庙

王令

唐室无臣覆手移,坐看悍媪制庸儿。táng shì wú chén fù shǒu yí,zuò kàn hàn ǎo zhì yōng ér。
思量可惜当年死,却是西来问鼎师。sī liàng kě xī dāng nián sǐ,què shì xī lái wèn dǐng shī。

和束蒙初九日不见菊登高

王令

从来秋菊不曾栽,敢向西风怨不开。cóng lái qiū jú bù céng zāi,gǎn xiàng xī fēng yuàn bù kāi。
我自伤秋有高兴,非关特为菊花来。wǒ zì shāng qiū yǒu gāo xīng,fēi guān tè wèi jú huā lái。

诋燕

王令

金屋人娇奈燕何,暮帘好卷放来过。jīn wū rén jiāo nài yàn hé,mù lián hǎo juǎn fàng lái guò。
今年已见燕无数,何况明年燕更多。jīn nián yǐ jiàn yàn wú shù,hé kuàng míng nián yàn gèng duō。

燕答

王令

春日楼台暖气低,东风无主自东西。chūn rì lóu tái nuǎn qì dī,dōng fēng wú zhǔ zì dōng xī。
寻常帘幕有多少,何处画梁无燕泥。xún cháng lián mù yǒu duō shǎo,hé chù huà liáng wú yàn ní。

观饮

王令

不饮虽然合众难,何妨众客自盘桓。bù yǐn suī rán hé zhòng nán,hé fáng zhòng kè zì pán huán。
已看手足互颠倒,更听人人自谓欢。yǐ kàn shǒu zú hù diān dào,gèng tīng rén rén zì wèi huān。

春梦

王令

湘水茫茫春意关,岑郎一睡片时间。xiāng shuǐ máng máng chūn yì guān,cén láng yī shuì piàn shí jiān。
谁知行尽江南路,枕上离家枕上还。shuí zhī xíng jǐn jiāng nán lù,zhěn shàng lí jiā zhěn shàng hái。

木瓜花

王令

簇簇红葩间绿荄,阳和闲暇不须催。cù cù hóng pā jiān lǜ gāi,yáng hé xián xiá bù xū cuī。
天教尔艳呈奇绝,不与夭桃次第开。tiān jiào ěr yàn chéng qí jué,bù yǔ yāo táo cì dì kāi。

蔬兰

王令

晓折寒蔬野圃间,荒林深处有芳兰。xiǎo zhé hán shū yě pǔ jiān,huāng lín shēn chù yǒu fāng lán。
世无贤士纫为佩,犹有幽人日取餐。shì wú xián shì rèn wèi pèi,yóu yǒu yōu rén rì qǔ cān。