古诗词

初闻思归鸟忆昨寄崔伯易朱元弼

王令

去年春日花盛开,尝有鸟啼归去来。qù nián chūn rì huā shèng kāi,cháng yǒu niǎo tí guī qù lái。
余诗告尔东海志,子笑属我南山杯。yú shī gào ěr dōng hǎi zhì,zi xiào shǔ wǒ nán shān bēi。
将睎遐踪蹈高轶,就拔去迹离俗埋。jiāng xī xiá zōng dǎo gāo yì,jiù bá qù jì lí sú mái。
同时游者最谁上,朱子峭擢凌春材。tóng shí yóu zhě zuì shuí shàng,zhū zi qiào zhuó líng chūn cái。
门关午景卧正懒,过我呼号如春雷。mén guān wǔ jǐng wò zhèng lǎn,guò wǒ hū hào rú chūn léi。
邻惊偷窥妇女怪,婢骇奔走儿童咍。lín jīng tōu kuī fù nǚ guài,bì hài bēn zǒu ér tóng hāi。
门开纳坐听论列,笑口侈哆倾胸怀。mén kāi nà zuò tīng lùn liè,xiào kǒu chǐ duō qīng xiōng huái。
寒菹半菽要同饭,齑酱叫乞喧邻隈。hán jū bàn shū yào tóng fàn,jī jiàng jiào qǐ xuān lín wēi。
僧从南浮云异角,尉解西去遗亭台。sēng cóng nán fú yún yì jiǎo,wèi jiě xī qù yí tíng tái。
心争夸漫诘蜒蜿,日乐虚豁留崔嵬。xīn zhēng kuā màn jí yán wān,rì lè xū huō liú cuī wéi。
柳梢黪黪坌晴絮,杏萼烁烁翻遗埃。liǔ shāo cǎn cǎn bèn qíng xù,xìng è shuò shuò fān yí āi。
春湖平停照空碧,淮帆晓上搀天桅。chūn hú píng tíng zhào kōng bì,huái fān xiǎo shàng chān tiān wéi。
西归颇阨穷饿久,南泛未免丐乞哀。xī guī pǒ è qióng è jiǔ,nán fàn wèi miǎn gài qǐ āi。
朅来随人事卑折,忽自顾影惭低摧。qiè lái suí rén shì bēi zhé,hū zì gù yǐng cán dī cuī。
平时客坐不敢语,苟以唯诺偿嫌猜。píng shí kè zuò bù gǎn yǔ,gǒu yǐ wéi nuò cháng xián cāi。
胸中纠结浩千万,到口不吐如横枚。xiōng zhōng jiū jié hào qiān wàn,dào kǒu bù tǔ rú héng méi。
比来颇自拨俗碍,日傍竹树良徘徊。bǐ lái pǒ zì bō sú ài,rì bàng zhú shù liáng pái huái。
昏昏万事置不省,知已疏懒心难裁。hūn hūn wàn shì zhì bù shěng,zhī yǐ shū lǎn xīn nán cái。
一闻春风动啼鸟,猛若重睡忽唤回。yī wén chūn fēng dòng tí niǎo,měng ruò zhòng shuì hū huàn huí。
咨嗟岁月急若矢,叹息无地安蒿莱。zī jiē suì yuè jí ruò shǐ,tàn xī wú dì ān hāo lái。
比于见人日加懒,行恐合俗老益乖。bǐ yú jiàn rén rì jiā lǎn,xíng kǒng hé sú lǎo yì guāi。
不知飘浮寄兹世,竟亦何计收形骸。bù zhī piāo fú jì zī shì,jìng yì hé jì shōu xíng hái。
春林沾沾风日好,飞止自便宜尔谐。chūn lín zhān zhān fēng rì hǎo,fēi zhǐ zì biàn yí ěr xié。
何为犹尚归不得,世间万事真悠哉。hé wèi yóu shàng guī bù dé,shì jiān wàn shì zhēn yōu zāi。

王令

王令(1032~1059)北宋诗人。初字钟美,后改字逢原。原籍元城(今河北大名)。 5岁丧父母,随其叔祖王乙居广陵(今江苏扬州)。长大后在天长、高邮等地以教学为生,有治国安民之志。王安石对其文章和为人皆甚推重。有《广陵先生文章》、《十七史蒙求》。 王令的作品>>

猜您喜欢

答黄薮富道

王令

角角适时足,力走犹或迟。jiǎo jiǎo shì shí zú,lì zǒu yóu huò chí。
从而不逮人,不若坐视之。cóng ér bù dǎi rén,bù ruò zuò shì zhī。
而予始用此,已无先人思。ér yǔ shǐ yòng cǐ,yǐ wú xiān rén sī。
间自念斯世,固亦未易为。jiān zì niàn sī shì,gù yì wèi yì wèi。
以其得而惭,曷若退自宜。yǐ qí dé ér cán,hé ruò tuì zì yí。
老身可孔颜,饿死犹夷齐。lǎo shēn kě kǒng yán,è sǐ yóu yí qí。
予心最乐此,尤喜用自持。yǔ xīn zuì lè cǐ,yóu xǐ yòng zì chí。
岂将六尺躯,贱易五羖皮。qǐ jiāng liù chǐ qū,jiàn yì wǔ gǔ pí。
但无百亩田,得抱刚气归。dàn wú bǎi mǔ tián,dé bào gāng qì guī。
年来事穷蹙,露暴无自依。nián lái shì qióng cù,lù bào wú zì yī。
姊寡不能嫁,儿孤牵我啼。zǐ guǎ bù néng jià,ér gū qiān wǒ tí。
平生事文字,无路活寒饥。píng shēng shì wén zì,wú lù huó hán jī。
勉从进士科,束若缚襁儿。miǎn cóng jìn shì kē,shù ruò fù qiǎng ér。
时时忽自笑,往往穷加悲。shí shí hū zì xiào,wǎng wǎng qióng jiā bēi。
有如高飞鸟,中路饥自低。yǒu rú gāo fēi niǎo,zhōng lù jī zì dī。
锐知从食来,不意身投黐。ruì zhī cóng shí lái,bù yì shēn tóu chī。
神龙拿白日,挟雨万里飞。shén lóng ná bái rì,xié yǔ wàn lǐ fēi。
使其口有衔,安得无驯随。shǐ qí kǒu yǒu xián,ān dé wú xùn suí。
虽然平生志,固未忍相遗。suī rán píng shēng zhì,gù wèi rěn xiāng yí。
闲时自散开,纵吟助嘘嚱。xián shí zì sàn kāi,zòng yín zhù xū xì。
财将舒己私,岂敢偷人知。cái jiāng shū jǐ sī,qǐ gǎn tōu rén zhī。
黄君道德者,术业何颀颀。huáng jūn dào dé zhě,shù yè hé qí qí。
手提九黄钟,旁取折籥吹。shǒu tí jiǔ huáng zhōng,páng qǔ zhé yuè chuī。
悬知失气类,误以唱和期。xuán zhī shī qì lèi,wù yǐ chàng hé qī。
不知里社歌,不可郊庙施。bù zhī lǐ shè gē,bù kě jiāo miào shī。
况余衰病馀,有气亦巳卑。kuàng yú shuāi bìng yú,yǒu qì yì sì bēi。
加之困俗学,羝角方牵羸。jiā zhī kùn sú xué,dī jiǎo fāng qiān léi。
诗陈尽自道,幸子怜无疵。shī chén jǐn zì dào,xìng zi lián wú cī。

春风

王令

春风东来暖如嘘,过拂我面撩我裾。chūn fēng dōng lái nuǎn rú xū,guò fú wǒ miàn liāo wǒ jū。
不知我心老有异,亦欲调我儿女如。bù zhī wǒ xīn lǎo yǒu yì,yì yù diào wǒ ér nǚ rú。
庭前花枝笑自爱,风里草力更相扶。tíng qián huā zhī xiào zì ài,fēng lǐ cǎo lì gèng xiāng fú。
旁林曲树足飞鸟,不问燕雀鸱鸢乌。páng lín qū shù zú fēi niǎo,bù wèn yàn què chī yuān wū。
求雌要雄各有意,岂但斗竞争春呼。qiú cí yào xióng gè yǒu yì,qǐ dàn dòu jìng zhēng chūn hū。
春巢成多夏卵众,明年计此更有馀。chūn cháo chéng duō xià luǎn zhòng,míng nián jì cǐ gèng yǒu yú。
非唯喧呼乱人耳,渐恐巢穴妨人居。fēi wéi xuān hū luàn rén ěr,jiàn kǒng cháo xué fáng rén jū。
收残射中岂无道,我亦力可弯长弧。shōu cán shè zhōng qǐ wú dào,wǒ yì lì kě wān zhǎng hú。
林深枝曲矢不入,况弓待借家所无。lín shēn zhī qū shǐ bù rù,kuàng gōng dài jiè jiā suǒ wú。
行吁坐盻不可奈,安得静默投身俱。xíng xū zuò xì bù kě nài,ān dé jìng mò tóu shēn jù。

长风

王令

长风吹百草,势力亦随靡。zhǎng fēng chuī bǎi cǎo,shì lì yì suí mí。
地长风易休,草力复随起。dì zhǎng fēng yì xiū,cǎo lì fù suí qǐ。
长风随令归,风去何时来。zhǎng fēng suí lìng guī,fēng qù hé shí lái。
百草安正繁,兰生尔何哉。bǎi cǎo ān zhèng fán,lán shēng ěr hé zāi。

东风

王令

东风来几日,穷巷不见春。dōng fēng lái jǐ rì,qióng xiàng bù jiàn chūn。
不知得花由,只见插花人。bù zhī dé huā yóu,zhǐ jiàn chā huā rén。
东风能几时,听尔多欢欣。dōng fēng néng jǐ shí,tīng ěr duō huān xīn。
徒恐春风归,汝我同悲辛。tú kǒng chūn fēng guī,rǔ wǒ tóng bēi xīn。

哭诗六章

王令

死者徒已死,思之恨无涯。sǐ zhě tú yǐ sǐ,sī zhī hèn wú yá。
生者非素心,还作死者嗟。shēng zhě fēi sù xīn,hái zuò sǐ zhě jiē。
今古悲略同,斯道竟奈何。jīn gǔ bēi lüè tóng,sī dào jìng nài hé。
哀弦直易绝,哭词曲难歌。āi xián zhí yì jué,kū cí qū nán gē。

哭诗六章

王令

朝哭声吁吁,暮哭声转无。cháo kū shēng xū xū,mù kū shēng zhuǎn wú。
声无血随尽,安得目不枯。shēng wú xuè suí jǐn,ān dé mù bù kū。
目枯不足叹,无目心自安。mù kū bù zú tàn,wú mù xīn zì ān。
目存多所见,不若无目完。mù cún duō suǒ jiàn,bù ruò wú mù wán。

哭诗六章

王令

切切复切切,泪尽琴弦绝。qiè qiè fù qiè qiè,lèi jǐn qín xián jué。
愤气吐不出,内作心肝热。fèn qì tǔ bù chū,nèi zuò xīn gān rè。
朝浆渴不胜,暮潦浊不清。cháo jiāng kě bù shèng,mù lǎo zhuó bù qīng。
何以慰我怀,安得沧海冰。hé yǐ wèi wǒ huái,ān dé cāng hǎi bīng。

哭诗六章

王令

哭莫傍沧海,泪落长海流。kū mò bàng cāng hǎi,lèi luò zhǎng hǎi liú。
流深风涛多,驾荡覆我舟。liú shēn fēng tāo duō,jià dàng fù wǒ zhōu。
不若洒春草,荆榛芜蔓茎。bù ruò sǎ chūn cǎo,jīng zhēn wú màn jīng。
怨气触草死,犹得香兰生。yuàn qì chù cǎo sǐ,yóu dé xiāng lán shēng。

哭诗六章

王令

朝歌忧思多,暮歌无奈何。cháo gē yōu sī duō,mù gē wú nài hé。
偶叹气亦绝,未恸血先沱。ǒu tàn qì yì jué,wèi tòng xuè xiān tuó。
泪落入口少,不如出眼多。lèi luò rù kǒu shǎo,bù rú chū yǎn duō。
安得常病躯,不为瘠且瘥。ān dé cháng bìng qū,bù wèi jí qiě chài。

哭诗六章

王令

目虽泪所出,由来心乃源。mù suī lèi suǒ chū,yóu lái xīn nǎi yuán。
白日照我面,意欲干汍澜。bái rì zhào wǒ miàn,yì yù gàn wán lán。
而不照我心,我泪何由乾。ér bù zhào wǒ xīn,wǒ lèi hé yóu qián。
况在重云遮,使我何自安。kuàng zài zhòng yún zhē,shǐ wǒ hé zì ān。

张巡

王令

禄儿射火烧九天,鬼手不扑神听旃。lù ér shè huǒ shāo jiǔ tiān,guǐ shǒu bù pū shén tīng zhān。
群庸仰口不肯唾,反出长喙嘘之燃。qún yōng yǎng kǒu bù kěn tuò,fǎn chū zhǎng huì xū zhī rán。
睢阳城穷缩死鳖,危系一发悬九渊。suī yáng chéng qióng suō sǐ biē,wēi xì yī fā xuán jiǔ yuān。
巡瞋睨远两眦拆,怒嚼齿碎须张肩。xún chēn nì yuǎn liǎng zì chāi,nù jué chǐ suì xū zhāng jiān。
恨身不毛剑无翼,不能飞去残贼咽。hèn shēn bù máo jiàn wú yì,bù néng fēi qù cán zéi yàn。
翁躯腥刀子磔俎,日嚼血肉犹经年。wēng qū xīng dāo zi zhé zǔ,rì jué xuè ròu yóu jīng nián。
霁云东攘两臂去,西来才有九指还。jì yún dōng rǎng liǎng bì qù,xī lái cái yǒu jiǔ zhǐ hái。
胸中愤气吐不散,去随箭入浮屠砖。xiōng zhōng fèn qì tǔ bù sàn,qù suí jiàn rù fú tú zhuān。
忠穷智索其自效,更脔爱妾尝饥涎。zhōng qióng zhì suǒ qí zì xiào,gèng luán ài qiè cháng jī xián。
我疑没日贼不食,恐其肉酖死不痊。wǒ yí méi rì zéi bù shí,kǒng qí ròu zhèn sǐ bù quán。
又疑身骨不化土,定作金铁埋重泉。yòu yí shēn gǔ bù huà tǔ,dìng zuò jīn tiě mái zhòng quán。
何时山移陵谷变,发出鼓铸戈或鋋。hé shí shān yí líng gǔ biàn,fā chū gǔ zhù gē huò chán。
吾如得之顾有用,不诛已然诛未然。wú rú dé zhī gù yǒu yòng,bù zhū yǐ rán zhū wèi rán。

赠李定资深

王令

涉川固有道,造舟不如梁。shè chuān gù yǒu dào,zào zhōu bù rú liáng。
曾闻水覆舟,不闻死乘杠。céng wén shuǐ fù zhōu,bù wén sǐ chéng gāng。
奈何揭厉子,先先勇褰裳。nài hé jiē lì zi,xiān xiān yǒng qiān shang。
岂尽水害人,固亦谋非臧。qǐ jǐn shuǐ hài rén,gù yì móu fēi zāng。

赠李定资深

王令

凤虽谓灵畜,无竹或死饥。fèng suī wèi líng chù,wú zhú huò sǐ jī。
竹今无方无,凤云非其时。zhú jīn wú fāng wú,fèng yún fēi qí shí。
使之群鸱鸢,饥饱为止飞。shǐ zhī qún chī yuān,jī bǎo wèi zhǐ fēi。
非惟失所灵,亦与弹射期。fēi wéi shī suǒ líng,yì yǔ dàn shè qī。

赠李定资深

王令

坦坦谁之田,施施缴且弋。tǎn tǎn shuí zhī tián,shī shī jiǎo qiě yì。
乌来玩其机,鹊至喜其食。wū lái wán qí jī,què zhì xǐ qí shí。
长鸿飞冥冥,志与万里极。zhǎng hóng fēi míng míng,zhì yǔ wàn lǐ jí。
岂无啄饮心,宁饥不人得。qǐ wú zhuó yǐn xīn,níng jī bù rén dé。

赠李定资深

王令

湍激日蹙蹙,风棱势漫漫。tuān jī rì cù cù,fēng léng shì màn màn。
奈何舟上人,试死才一间。nài hé zhōu shàng rén,shì sǐ cái yī jiān。
苟不以利涉,安坐思诚艰。gǒu bù yǐ lì shè,ān zuò sī chéng jiān。
客虽惧谋梁,而木嗟在山。kè suī jù móu liáng,ér mù jiē zài shān。