古诗词

发临川

刘克庄

始予丱角来,家君绾铜墨。shǐ yǔ guàn jiǎo lái,jiā jūn wǎn tóng mò。
县斋多休暇,县圃足戏剧。xiàn zhāi duō xiū xiá,xiàn pǔ zú xì jù。
虽云嗜梨栗,亦颇窥简册。suī yún shì lí lì,yì pǒ kuī jiǎn cè。
弟妹俱孩幼,亲发方如漆。dì mèi jù hái yòu,qīn fā fāng rú qī。
后予捧檄至,轩盖候广陌。hòu yǔ pěng xí zhì,xuān gài hòu guǎng mò。
于时志气锐,门户况烜赫。yú shí zhì qì ruì,mén hù kuàng xuǎn hè。
郡花照席红,湖柳拂鞍碧。jùn huā zhào xí hóng,hú liǔ fú ān bì。
耆老互问讯,酒饩纷狼籍。qí lǎo hù wèn xùn,jiǔ xì fēn láng jí。
今予挑包过,城郭宛如昔。jīn yǔ tiāo bāo guò,chéng guō wǎn rú xī。
高年凋落尽,满眼少朋识。gāo nián diāo luò jǐn,mǎn yǎn shǎo péng shí。
管子仕瘴烟,屈叟掩泉穸。guǎn zi shì zhàng yān,qū sǒu yǎn quán xī。
荜门访旧师,目闇面黧黑。bì mén fǎng jiù shī,mù àn miàn lí hēi。
买醪与之酌,往事话历历。mǎi láo yǔ zhī zhuó,wǎng shì huà lì lì。
既生异县感,遂起故乡忆。jì shēng yì xiàn gǎn,suì qǐ gù xiāng yì。
吾翁墓草深,高堂已斑白。wú wēng mù cǎo shēn,gāo táng yǐ bān bái。
贫居滫髓空,远游温凊隔。pín jū xiǔ suǐ kōng,yuǎn yóu wēn qìng gé。
二季官海滨,女子各有适。èr jì guān hǎi bīn,nǚ zi gè yǒu shì。
曾不如阿奴,碌碌在母侧。céng bù rú ā nú,lù lù zài mǔ cè。
回思盛壮时,去矣复难得。huí sī shèng zhuàng shí,qù yǐ fù nán dé。
因成临川吟,吟罢泪横臆。yīn chéng lín chuān yín,yín bà lèi héng yì。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

书山壁

刘克庄

斸地栽林自起坟,一灯精舍疏玄文。zhǔ dì zāi lín zì qǐ fén,yī dēng jīng shě shū xuán wén。
诗成莫洒酒家壁,题遍青山题白云。shī chéng mò sǎ jiǔ jiā bì,tí biàn qīng shān tí bái yún。

华严寺逢旧苍头

刘克庄

曾向丛林寄幅巾,十年尘涴卧云身。céng xiàng cóng lín jì fú jīn,shí nián chén wò wò yún shēn。
侍琴童子长于竹,去礼山僧作主人。shì qín tóng zi zhǎng yú zhú,qù lǐ shān sēng zuò zhǔ rén。

田舍

刘克庄

稚子呼牛女拾薪,莱妻自鲙小溪鳞。zhì zi hū niú nǚ shí xīn,lái qī zì kuài xiǎo xī lín。
安知曝背庭中老,不是渊明辈行人。ān zhī pù bèi tíng zhōng lǎo,bù shì yuān míng bèi xíng rén。

古墓

刘克庄

石麟阙耳笋生苔,要读丰碑与客来。shí lín quē ěr sǔn shēng tái,yào dú fēng bēi yǔ kè lái。
精舍荒凉僧已出,瓦墙一朵佛桑开。jīng shě huāng liáng sēng yǐ chū,wǎ qiáng yī duǒ fú sāng kāi。

题本草

刘克庄

勤读方书不为身,里中耆旧半成尘。qín dú fāng shū bù wèi shēn,lǐ zhōng qí jiù bàn chéng chén。
几时作个荒山主,多种黄精售与人。jǐ shí zuò gè huāng shān zhǔ,duō zhǒng huáng jīng shòu yǔ rén。

下蜀驿

刘克庄

幄殿荒凉屋欠扶,绍兴遗老故应无。wò diàn huāng liáng wū qiàn fú,shào xīng yí lǎo gù yīng wú。
旧来曾识高皇帝,尚有庭前柳一株。jiù lái céng shí gāo huáng dì,shàng yǒu tíng qián liǔ yī zhū。

出郭

刘克庄

江边一雨洗秋容,北郭东郊野意浓。jiāng biān yī yǔ xǐ qiū róng,běi guō dōng jiāo yě yì nóng。
老大怕它人检点,隔溪隔柳看芙蓉。lǎo dà pà tā rén jiǎn diǎn,gé xī gé liǔ kàn fú róng。

病起

刘克庄

病起登楼怯晓风,爱他残雪映前峰。bìng qǐ dēng lóu qiè xiǎo fēng,ài tā cán xuě yìng qián fēng。
傍人休问何郎瘦,不见梅花过一冬。bàng rén xiū wèn hé láng shòu,bù jiàn méi huā guò yī dōng。

再赠钱道人二首

刘克庄

拙貌惭君子细看,镜中我自觉神寒。zhuō mào cán jūn zi xì kàn,jìng zhōng wǒ zì jué shén hán。
直从杜甫编排起,几个吟人作大官。zhí cóng dù fǔ biān pái qǐ,jǐ gè yín rén zuò dà guān。

再赠钱道人二首

刘克庄

寻师入蜀未曾逢,要看罗浮晓日红。xún shī rù shǔ wèi céng féng,yào kàn luó fú xiǎo rì hóng。
若见仙人知去处,却来相引到山中。ruò jiàn xiān rén zhī qù chù,què lái xiāng yǐn dào shān zhōng。

送真舍人帅江西八首

刘克庄

谏书元不为求名,上有穹苍鉴至诚。jiàn shū yuán bù wèi qiú míng,shàng yǒu qióng cāng jiàn zhì chéng。
索虏传观皆动色,岂知难悟汉公卿。suǒ lǔ chuán guān jiē dòng sè,qǐ zhī nán wù hàn gōng qīng。

送真舍人帅江西八首

刘克庄

闻道泉人截?留,翰林从此去吾州。wén dào quán rén jié dèng liú,hàn lín cóng cǐ qù wú zhōu。
村中父老相持泣,但祝今侯似故侯。cūn zhōng fù lǎo xiāng chí qì,dàn zhù jīn hóu shì gù hóu。

送真舍人帅江西八首

刘克庄

舶客珠犀凑郡城,向来点涴几名卿。bó kè zhū xī còu jùn chéng,xiàng lái diǎn wò jǐ míng qīng。
海神亦叹公清德,少见归舟个样轻。hǎi shén yì tàn gōng qīng dé,shǎo jiàn guī zhōu gè yàng qīng。

送真舍人帅江西八首

刘克庄

应对诙谐路亦开,汉家天子日招徕。yīng duì huī xié lù yì kāi,hàn jiā tiān zi rì zhāo lái。
当时惟有胶西相,不向平津閤里来。dāng shí wéi yǒu jiāo xī xiāng,bù xiàng píng jīn gé lǐ lái。

送真舍人帅江西八首

刘克庄

淮汉沄沄战血腥,蜀山鬼哭不堪听。huái hàn yún yún zhàn xuè xīng,shǔ shān guǐ kū bù kān tīng。
如何一线江西路,独现奎星并福星。rú hé yī xiàn jiāng xī lù,dú xiàn kuí xīng bìng fú xīng。