古诗词

白湖庙二十韵

刘克庄

灵妃一女子,瓣香起湄洲。líng fēi yī nǚ zi,bàn xiāng qǐ méi zhōu。
巨浸虽稽天,旗盖俨中流。jù jìn suī jī tiān,qí gài yǎn zhōng liú。
驾风樯浪舶,翻筋斗韆鞦。jià fēng qiáng làng bó,fān jīn dòu qiān qiū。
既而大神通,血食羊万头。jì ér dà shén tōng,xuè shí yáng wàn tóu。
封爵遂綦贵,青圭蔽珠旒。fēng jué suì qí guì,qīng guī bì zhū liú。
轮奂拟宫省,盥荐皆公侯。lún huàn nǐ gōng shěng,guàn jiàn jiē gōng hóu。
始盛自全闽,俄遍于齐州。shǐ shèng zì quán mǐn,é biàn yú qí zhōu。
静如海不波,幽与神为谋。jìng rú hǎi bù bō,yōu yǔ shén wèi móu。
营卒尝密祷,山越立献囚。yíng zú cháng mì dǎo,shān yuè lì xiàn qiú。
岂必如麻姑,撒米人间游。qǐ bì rú má gū,sā mǐ rén jiān yóu。
亦窃笑阿环,种桃儿童偷。yì qiè xiào ā huán,zhǒng táo ér tóng tōu。
独于民锡福,能使岁有秋。dú yú mín xī fú,néng shǐ suì yǒu qiū。
每至割穫时,稚耄争劝酬。měi zhì gē huò shí,zhì mào zhēng quàn chóu。
坎坎击社鼓,呜呜缠蛮讴。kǎn kǎn jī shè gǔ,wū wū chán mán ōu。
常恨孔子没,豳风不见收。cháng hèn kǒng zi méi,bīn fēng bù jiàn shōu。
君谟与渔仲,亦未尝旁搜。jūn mó yǔ yú zhòng,yì wèi cháng páng sōu。
束晰何人哉,愚欲补前修。shù xī hé rén zāi,yú yù bǔ qián xiū。
缅怀荔台叟,纪述惜未周。miǎn huái lì tái sǒu,jì shù xī wèi zhōu。
他山岂无石,可以砻且锼。tā shān qǐ wú shí,kě yǐ lóng qiě sōu。
吾老毛颖秃,安能斡万年。wú lǎo máo yǐng tū,ān néng wò wàn nián。
刘克庄

刘克庄

刘克庄(1187~1269) 南宋诗人、词人、诗论家。字潜夫,号后村。福建莆田人。宋末文坛领袖,辛派词人的重要代表,词风豪迈慷慨。在江湖诗人中年寿最长,官位最高,成就也最大。晚年致力于辞赋创作,提出了许多革新理论。 刘克庄的作品>>

猜您喜欢

和季弟韵二十首

刘克庄

虽与渔樵共受廛,尚馀气习雪萤边。suī yǔ yú qiáo gòng shòu chán,shàng yú qì xí xuě yíng biān。
故须堂下参轮扁,未可灯前骂郑玄。gù xū táng xià cān lún biǎn,wèi kě dēng qián mà zhèng xuán。
那有传求千斛米,更无策救五铢钱。nà yǒu chuán qiú qiān hú mǐ,gèng wú cè jiù wǔ zhū qián。
陈编老矣犹加勉,凿久安知不及泉。chén biān lǎo yǐ yóu jiā miǎn,záo jiǔ ān zhī bù jí quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

蠡管安能测混茫,楚狂敢道国人狂。lí guǎn ān néng cè hùn máng,chǔ kuáng gǎn dào guó rén kuáng。
似闻函谷逐秦客,恰见初筵笑郭郎。shì wén hán gǔ zhú qín kè,qià jiàn chū yán xiào guō láng。
壮志不如乘下泽,微辞何足讽高唐。zhuàng zhì bù rú chéng xià zé,wēi cí hé zú fěng gāo táng。
入山未即无邻伴,书室旁边著鹤房。rù shān wèi jí wú lín bàn,shū shì páng biān zhù hè fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

去国为农混里廛,故书抛向短檠边。qù guó wèi nóng hùn lǐ chán,gù shū pāo xiàng duǎn qíng biān。
台卿复壁犹温孟,夷甫排墙始悔玄。tái qīng fù bì yóu wēn mèng,yí fǔ pái qiáng shǐ huǐ xuán。
送老只消营稿葬,买春不过费榆钱。sòng lǎo zhǐ xiāo yíng gǎo zàng,mǎi chūn bù guò fèi yú qián。
枯肠欲汲无涓滴,谁道先生万斛泉。kū cháng yù jí wú juān dī,shuí dào xiān shēng wàn hú quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

天海凭高两杳茫,岂无容地著吾狂。tiān hǎi píng gāo liǎng yǎo máng,qǐ wú róng dì zhù wú kuáng。
俗人不惯呼聱叟,明主何曾罪寝郎。sú rén bù guàn hū áo sǒu,míng zhǔ hé céng zuì qǐn láng。
耕富春山能重汉,隐王官谷未忘唐。gēng fù chūn shān néng zhòng hàn,yǐn wáng guān gǔ wèi wàng táng。
自嫌老病疏溪墅,只靠邻僧守竹房。zì xián lǎo bìng shū xī shù,zhǐ kào lín sēng shǒu zhú fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

栖山毕竟胜居廛,投老柴门古道边。qī shān bì jìng shèng jū chán,tóu lǎo chái mén gǔ dào biān。
儋死更无人守墨,雄存已有客嘲玄。dān sǐ gèng wú rén shǒu mò,xióng cún yǐ yǒu kè cháo xuán。
鸱夷腹大常盛酒,麈尾谈清绝口钱。chī yí fù dà cháng shèng jiǔ,zhǔ wěi tán qīng jué kǒu qián。
挂起桔槔能几日,田间轧轧又机泉。guà qǐ jú gāo néng jǐ rì,tián jiān yà yà yòu jī quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

群书烟海眩弥茫,一念毫厘判圣狂。qún shū yān hǎi xuàn mí máng,yī niàn háo lí pàn shèng kuáng。
煽宠艳诗多狎客,漏名直笔几牙郎。shān chǒng yàn shī duō xiá kè,lòu míng zhí bǐ jǐ yá láng。
同时待诏馀枚叟,何处山人似李唐。tóng shí dài zhào yú méi sǒu,hé chù shān rén shì lǐ táng。
老矣自筹身世事,不将卦气问京房。lǎo yǐ zì chóu shēn shì shì,bù jiāng guà qì wèn jīng fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

不管开阡与税廛,自锄瓜芋小溪边。bù guǎn kāi qiān yǔ shuì chán,zì chú guā yù xiǎo xī biān。
向来一鹗谩荐祢,它日只鸡谁诔玄。xiàng lái yī è mán jiàn mí,tā rì zhǐ jī shuí lěi xuán。
埋骨要邻高士冢,买山莫费故人钱。mái gǔ yào lín gāo shì zhǒng,mǎi shān mò fèi gù rén qián。
舍旁苔井尤宜茗,何必人间第一泉。shě páng tái jǐng yóu yí míng,hé bì rén jiān dì yī quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

几欲乘桴泛淼茫,世间讵著次公狂。jǐ yù chéng fú fàn miǎo máng,shì jiān jù zhù cì gōng kuáng。
幸无珠可分房老,安得钱堪遗窟郎。xìng wú zhū kě fēn fáng lǎo,ān dé qián kān yí kū láng。
直笔今谁书汉晋,巍冠昔谩讲虞唐。zhí bǐ jīn shuí shū hàn jìn,wēi guān xī mán jiǎng yú táng。
那知溪上垂纶叟,曾导龙绡辇出房。nà zhī xī shàng chuí lún sǒu,céng dǎo lóng xiāo niǎn chū fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

小隐山林大隐廛,市尘吹不到书边。xiǎo yǐn shān lín dà yǐn chán,shì chén chuī bù dào shū biān。
知他孟喜传谁易,仅一侯芭受我玄。zhī tā mèng xǐ chuán shuí yì,jǐn yī hóu bā shòu wǒ xuán。
古有饭牛仍扣角,世无骑鹤又腰钱。gǔ yǒu fàn niú réng kòu jiǎo,shì wú qí hè yòu yāo qián。
溪光门外清如镜,莫遣胡公涴菊泉。xī guāng mén wài qīng rú jìng,mò qiǎn hú gōng wò jú quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

且耕闲旷钓迷茫,风月佳时亦放狂。qiě gēng xián kuàng diào mí máng,fēng yuè jiā shí yì fàng kuáng。
辟谷久从赤松子,对花几换紫微郎。pì gǔ jiǔ cóng chì sōng zi,duì huā jǐ huàn zǐ wēi láng。
王何变晋为东晋,郊岛催唐入季唐。wáng hé biàn jìn wèi dōng jìn,jiāo dǎo cuī táng rù jì táng。
此事故须商榷在,铁檠未可厌山房。cǐ shì gù xū shāng què zài,tiě qíng wèi kě yàn shān fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

村有数家无百廛,小轩送目到鸿边。cūn yǒu shù jiā wú bǎi chán,xiǎo xuān sòng mù dào hóng biān。
青牛曾动半空紫,白凤端为一卷玄。qīng niú céng dòng bàn kōng zǐ,bái fèng duān wèi yī juǎn xuán。
上世架签犹万轴,太平斗米只三钱。shàng shì jià qiān yóu wàn zhóu,tài píng dòu mǐ zhǐ sān qián。
课童更渫墙西井,拟学苏仙赋乳泉。kè tóng gèng xiè qiáng xī jǐng,nǐ xué sū xiān fù rǔ quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

倘来事已付茫茫,朝野皆知故态狂。tǎng lái shì yǐ fù máng máng,cháo yě jiē zhī gù tài kuáng。
视草偶曾称学士,看花未了失台郎。shì cǎo ǒu céng chēng xué shì,kàn huā wèi le shī tái láng。
贾生作赋先扬马,屈子分骚与景唐。jiǎ shēng zuò fù xiān yáng mǎ,qū zi fēn sāo yǔ jǐng táng。
绝笔且宜高束起,要赓黄鹄和芝房。jué bǐ qiě yí gāo shù qǐ,yào gēng huáng gǔ hé zhī fáng。

和季弟韵二十首

刘克庄

荒村随分有区廛,不在花边即水边。huāng cūn suí fēn yǒu qū chán,bù zài huā biān jí shuǐ biān。
甚懒安能诗咏史,已归不复赋思玄。shén lǎn ān néng shī yǒng shǐ,yǐ guī bù fù fù sī xuán。
提壶声好行沽酒,扑满身灾坐贮钱。tí hú shēng hǎo xíng gū jiǔ,pū mǎn shēn zāi zuò zhù qián。
拣个名山藏断稿,莫教望气识龙泉。jiǎn gè míng shān cáng duàn gǎo,mò jiào wàng qì shí lóng quán。

和季弟韵二十首

刘克庄

帆近蓬莱忽浩茫,归来散发且阳狂。fān jìn péng lái hū hào máng,guī lái sàn fā qiě yáng kuáng。
昔陪上帝图书府,今作清都山水郎。xī péi shàng dì tú shū fǔ,jīn zuò qīng dōu shān shuǐ láng。
子美愁来曾叫舜,退之老去独鸣唐。zi měi chóu lái céng jiào shùn,tuì zhī lǎo qù dú míng táng。
商歌满屋如金石,绝胜箫声出洞房。shāng gē mǎn wū rú jīn shí,jué shèng xiāo shēng chū dòng fáng。

达摩渡芦图

刘克庄

长啸生风白浪起,高桅千尺如折棰。zhǎng xiào shēng fēng bái làng qǐ,gāo wéi qiān chǐ rú zhé chuí。
佛狸百万不敢渡,师跣双髐踏一苇。fú lí bǎi wàn bù gǎn dù,shī xiǎn shuāng xiāo tà yī wěi。
视鲁叟桴差简捷,比博望槎尤俶诡。shì lǔ sǒu fú chà jiǎn jié,bǐ bó wàng chá yóu chù guǐ。
岂小儿女狡狯然,亦大神通游戏尔。qǐ xiǎo ér nǚ jiǎo kuài rán,yì dà shén tōng yóu xì ěr。
老胡西来纷文字,遍东西旦撒种子。lǎo hú xī lái fēn wén zì,biàn dōng xī dàn sā zhǒng zi。
塔藏共礼熊耳骨,壁观谁得少林髓。tǎ cáng gòng lǐ xióng ěr gǔ,bì guān shuí dé shǎo lín suǐ。
吾闻至人未尝死,岁晚翩翩携只履。wú wén zhì rén wèi cháng sǐ,suì wǎn piān piān xié zhǐ lǚ。
学人其如初祖何,应身已度葱岭矣。xué rén qí rú chū zǔ hé,yīng shēn yǐ dù cōng lǐng yǐ。