古诗词

行田间见新秧作

林希逸

新秧成段见连连,风弄轻柔雨后鲜。xīn yāng chéng duàn jiàn lián lián,fēng nòng qīng róu yǔ hòu xiān。
细出水如青缕线,平铺田似绿毛毡。xì chū shuǐ rú qīng lǚ xiàn,píng pù tián shì lǜ máo zhān。
国贫民困忧无日,身远心存冀有年。guó pín mín kùn yōu wú rì,shēn yuǎn xīn cún jì yǒu nián。
试问维鱼谁入梦,牧童三五涧头眠。shì wèn wéi yú shuí rù mèng,mù tóng sān wǔ jiàn tóu mián。

林希逸

宋福州福清人,字肃翁,号竹溪、庸斋。理宗端平二年进士。善画能书,工诗。淳祐中,为秘书省正字。景定中,迁司农少卿。官终中书舍人。有《易讲》、《考工记解》、《竹溪稿》、《鬳斋续集》等。 林希逸的作品>>

猜您喜欢

李斛峰尚书挽诗

林希逸

公擢端平第,祥开日下云。gōng zhuó duān píng dì,xiáng kāi rì xià yún。
乾坤钟直气,星斗瑞斯文。qián kūn zhōng zhí qì,xīng dòu ruì sī wén。
出处关时运,更尝厌俗氛。chū chù guān shí yùn,gèng cháng yàn sú fēn。
白头需旧学,何事靳吾君。bái tóu xū jiù xué,hé shì jìn wú jūn。

李斛峰尚书挽诗

林希逸

论著千年计,崎岖二纪馀。lùn zhù qiān nián jì,qí qū èr jì yú。
人多仇直疏,公不羡除书。rén duō chóu zhí shū,gōng bù xiàn chú shū。
曳履归何晚,仪图事竟虚。yè lǚ guī hé wǎn,yí tú shì jìng xū。
早知天许啬,恨不守茅庐。zǎo zhī tiān xǔ sè,hèn bù shǒu máo lú。

李斛峰尚书挽诗

林希逸

中朝更几局,鸣世独铮铮。zhōng cháo gèng jǐ jú,míng shì dú zhēng zhēng。
奏疏如山稿,哀笳何处声。zòu shū rú shān gǎo,āi jiā hé chù shēng。
虽孤岩石望,何损斛峰名。suī gū yán shí wàng,hé sǔn hú fēng míng。
应有遗书富,何时见集行。yīng yǒu yí shū fù,hé shí jiàn jí xíng。

李斛峰尚书挽诗

林希逸

当年期集所,一榜上三人。dāng nián qī jí suǒ,yī bǎng shàng sān rén。
晚节惟公在,交情独我亲。wǎn jié wéi gōng zài,jiāo qíng dú wǒ qīn。
楚东分袂久,溪上得书频。chǔ dōng fēn mèi jiǔ,xī shàng dé shū pín。
曾共茅檐宿,因行部入闽。céng gòng máo yán sù,yīn xíng bù rù mǐn。

李斛峰尚书挽诗

林希逸

三领闽麾节,名高德度宽。sān lǐng mǐn huī jié,míng gāo dé dù kuān。
苦寻盐利病,痛念郡凋残。kǔ xún yán lì bìng,tòng niàn jùn diāo cán。
拟有回天奏,相期对日看。nǐ yǒu huí tiān zòu,xiāng qī duì rì kàn。
入朝孤此意,闻者泪阑干。rù cháo gū cǐ yì,wén zhě lèi lán gàn。

王太博

林希逸

兰宫凡几上,直待晚成身。lán gōng fán jǐ shàng,zhí dài wǎn chéng shēn。
臣对三千字,君恩第一人。chén duì sān qiān zì,jūn ēn dì yī rén。
谈经居未久,岸帻请何频。tán jīng jū wèi jiǔ,àn zé qǐng hé pín。
风月分能几,空山骨已尘。fēng yuè fēn néng jǐ,kōng shān gǔ yǐ chén。

王太博

林希逸

以赋鸣虽早,襟怀实似虚。yǐ fù míng suī zǎo,jīn huái shí shì xū。
出弹齐士铗,归读乐轩书。chū dàn qí shì jiá,guī dú lè xuān shū。
丹桂攀殊苦,黄粱梦不如。dān guì pān shū kǔ,huáng liáng mèng bù rú。
在时同手足,入念每沾衣。zài shí tóng shǒu zú,rù niàn měi zhān yī。

百七弟挽诗

林希逸

我嗟孤日早,汝亦守偏亲。wǒ jiē gū rì zǎo,rǔ yì shǒu piān qīn。
爱甚于诸季,年多似一轮。ài shén yú zhū jì,nián duō shì yī lún。
家虽老去足,身苦病来频。jiā suī lǎo qù zú,shēn kǔ bìng lái pín。
卜穴何时定,伤心历四春。bo xué hé shí dìng,shāng xīn lì sì chūn。

刘殿讲大卿

林希逸

涉世风波恶,收身岁月长。shè shì fēng bō è,shōu shēn suì yuè zhǎng。
再三持簜节,八十侍华光。zài sān chí dàng jié,bā shí shì huá guāng。
边入筹如蔡,民怀惠有棠。biān rù chóu rú cài,mín huái huì yǒu táng。
两朝凡几奏,书不与人亡。liǎng cháo fán jǐ zòu,shū bù yǔ rén wáng。

刘殿讲大卿

林希逸

已分黄冠老,犹为白发卿。yǐ fēn huáng guān lǎo,yóu wèi bái fā qīng。
登朝耆寿俊,圣学缉光明。dēng cháo qí shòu jùn,shèng xué jī guāng míng。
盛德兼和介,高怀了死生。shèng dé jiān hé jiè,gāo huái le sǐ shēng。
柯山仙窟宅,笙鹤定相迎。kē shān xiān kū zhái,shēng hè dìng xiāng yíng。

吴理卿挽诗

林希逸

风骨相期众,才名为底穷。fēng gǔ xiāng qī zhòng,cái míng wèi dǐ qióng。
策虽高似董,位却劣于洪。cè suī gāo shì dǒng,wèi què liè yú hóng。
没世臣卿少,他年史笔公。méi shì chén qīng shǎo,tā nián shǐ bǐ gōng。
赐诗宸训在,无愧是清忠。cì shī chén xùn zài,wú kuì shì qīng zhōng。

吴理卿挽诗

林希逸

二纪中年废,清时晚岁收。èr jì zhōng nián fèi,qīng shí wǎn suì shōu。
如斯封马鬣,谩尔跨鳌头。rú sī fēng mǎ liè,mán ěr kuà áo tóu。
雅度人何忤,虚名世浪仇。yǎ dù rén hé wǔ,xū míng shì làng chóu。
论交思少日,文会饮榕楼。lùn jiāo sī shǎo rì,wén huì yǐn róng lóu。

吴理卿挽诗

林希逸

白首同收召,追随仅一冬。bái shǒu tóng shōu zhào,zhuī suí jǐn yī dōng。
公由卿出使,我去掖为农。gōng yóu qīng chū shǐ,wǒ qù yē wèi nóng。
上节归曾见,携琴愿莫从。shàng jié guī céng jiàn,xié qín yuàn mò cóng。
伤心湖水外,石兽倚长松。shāng xīn hú shuǐ wài,shí shòu yǐ zhǎng sōng。

郑令人

林希逸

具眼翁求婿,齐眉老耐贫。jù yǎn wēng qiú xù,qí méi lǎo nài pín。
年如绛甲子,贤比鲍夫人。nián rú jiàng jiǎ zi,xián bǐ bào fū rén。
守诫居官舍,持经识幻身。shǒu jiè jū guān shě,chí jīng shí huàn shēn。
亲邻恩意厚,谁不泪沾巾。qīn lín ēn yì hòu,shuí bù lèi zhān jīn。

陈橘山挽诗

林希逸

昔侍先师席,西轩笔研同。xī shì xiān shī xí,xī xuān bǐ yán tóng。
晚为莲社客,私号橘山翁。wǎn wèi lián shè kè,sī hào jú shān wēng。
内景经谁授,还丹诀自通。nèi jǐng jīng shuí shòu,hái dān jué zì tōng。
仙班催底急,吟此望方蓬。xiān bān cuī dǐ jí,yín cǐ wàng fāng péng。
7131234567»