古诗词

和萧教韵

林希逸

声华六馆压群雄,独坐皋比信国工。shēng huá liù guǎn yā qún xióng,dú zuò gāo bǐ xìn guó gōng。
弟子三千徒共喜,法筵第一义尤公。dì zi sān qiān tú gòng xǐ,fǎ yán dì yī yì yóu gōng。
我开荐口惭如愈,守自知名盍敬融。wǒ kāi jiàn kǒu cán rú yù,shǒu zì zhī míng hé jìng róng。
料得芹香留不住,会须班入大明宫。liào dé qín xiāng liú bù zhù,huì xū bān rù dà míng gōng。

林希逸

宋福州福清人,字肃翁,号竹溪、庸斋。理宗端平二年进士。善画能书,工诗。淳祐中,为秘书省正字。景定中,迁司农少卿。官终中书舍人。有《易讲》、《考工记解》、《竹溪稿》、《鬳斋续集》等。 林希逸的作品>>

猜您喜欢

劭农

林希逸

此礼今于古庶几,厖眉共席意依依。cǐ lǐ jīn yú gǔ shù jǐ,páng méi gòng xí yì yī yī。
儿携竹笠翁藜杖,主带朝冠客布衣。ér xié zhú lì wēng lí zhàng,zhǔ dài cháo guān kè bù yī。
饮不尽觞瓢挈去,食犹馀胾叶包归。yǐn bù jǐn shāng piáo qiè qù,shí yóu yú zì yè bāo guī。
已分镂本随人看,闻说今年僻字稀。yǐ fēn lòu běn suí rén kàn,wén shuō jīn nián pì zì xī。

正月郡圃偶成

林希逸

梅花落尽柳将舒,池水冬深只尺馀。méi huā luò jǐn liǔ jiāng shū,chí shuǐ dōng shēn zhǐ chǐ yú。
亭欠扫除多败叶,园随高下长新蔬。tíng qiàn sǎo chú duō bài yè,yuán suí gāo xià zhǎng xīn shū。
典刑如在松加爱,意思相关草莫锄。diǎn xíng rú zài sōng jiā ài,yì sī xiāng guān cǎo mò chú。
庆朔堂前诗一首,旧碑元是后来书。qìng shuò táng qián shī yī shǒu,jiù bēi yuán shì hòu lái shū。

晚行凤游池边作

林希逸

为吏常嗟七不堪,偷闲时到小池南。wèi lì cháng jiē qī bù kān,tōu xián shí dào xiǎo chí nán。
去来共浴凫千百,高下相呼鹊二三。qù lái gòng yù fú qiān bǎi,gāo xià xiāng hū què èr sān。
春放新红梅点点,霜馀旧绿草毵毵。chūn fàng xīn hóng méi diǎn diǎn,shuāng yú jiù lǜ cǎo sān sān。
云边数阵鸦归后,远树如山日半含。yún biān shù zhèn yā guī hòu,yuǎn shù rú shān rì bàn hán。

人世

林希逸

浮世堪嗤似戏场,尘编无限记兴亡。fú shì kān chī shì xì chǎng,chén biān wú xiàn jì xīng wáng。
百年不了窗明暗,一觉宁论夜短长。bǎi nián bù le chuāng míng àn,yī jué níng lùn yè duǎn zhǎng。
空谷老天休浩叹,今人古月谩相望。kōng gǔ lǎo tiān xiū hào tàn,jīn rén gǔ yuè mán xiāng wàng。
眼前翻覆只如许,隐几何妨静炷香。yǎn qián fān fù zhǐ rú xǔ,yǐn jǐ hé fáng jìng zhù xiāng。

夜坐

林希逸

入夜新凉乍满襟,檐前花竹弄清阴。rù yè xīn liáng zhà mǎn jīn,yán qián huā zhú nòng qīng yīn。
好时好日随缘住,非月非风得趣深。hǎo shí hǎo rì suí yuán zhù,fēi yuè fēi fēng dé qù shēn。
书到七篇偏有味,诗留千载待知音。shū dào qī piān piān yǒu wèi,shī liú qiān zài dài zhī yīn。
从来一点圆明处,不是禅心是本心。cóng lái yī diǎn yuán míng chù,bù shì chán xīn shì běn xīn。

亏欠

林希逸

休放闲愁到酒边,眼前亏欠是良缘。xiū fàng xián chóu dào jiǔ biān,yǎn qián kuī qiàn shì liáng yuán。
六王才毕秦关失,二寇俱平晋社迁。liù wáng cái bì qín guān shī,èr kòu jù píng jìn shè qiān。
月满一轮须渐破,屋留三瓦莫教全。yuè mǎn yī lún xū jiàn pò,wū liú sān wǎ mò jiào quán。
谁名缺减人间世,虽道胡僧也自贤。shuí míng quē jiǎn rén jiān shì,suī dào hú sēng yě zì xián。

郊行即事二首

林希逸

野店相依门向背,牧童对语岸东西。yě diàn xiāng yī mén xiàng bèi,mù tóng duì yǔ àn dōng xī。
草枯白见樵成径,木落红随叶入溪。cǎo kū bái jiàn qiáo chéng jìng,mù luò hóng suí yè rù xī。
色有浅深峰远近,影无长短树高低。sè yǒu qiǎn shēn fēng yuǎn jìn,yǐng wú zhǎng duǎn shù gāo dī。
眼前好句闲收拾,归到书窗却自题。yǎn qián hǎo jù xián shōu shí,guī dào shū chuāng què zì tí。

郊行即事二首

林希逸

老树菌生铺兔目,断蹊泥湿印牛蹄。lǎo shù jūn shēng pù tù mù,duàn qī ní shī yìn niú tí。
山僧渡水双携履,野客归村独杖藜。shān sēng dù shuǐ shuāng xié lǚ,yě kè guī cūn dú zhàng lí。
群鸟争枝声上下,孤松夹涧影东西。qún niǎo zhēng zhī shēng shàng xià,gū sōng jiā jiàn yǐng dōng xī。
行吟注意搜诗料,欲近前溪路忽迷。xíng yín zhù yì sōu shī liào,yù jìn qián xī lù hū mí。

偶题

林希逸

生涯莫要问如何,且卧牛衣醉浊醪。shēng yá mò yào wèn rú hé,qiě wò niú yī zuì zhuó láo。
仕已何妨三令尹,是非元自一东坡。shì yǐ hé fáng sān lìng yǐn,shì fēi yuán zì yī dōng pō。
拾遗儿去看鱼笱,廷尉门荒设雀罗。shí yí ér qù kàn yú gǒu,tíng wèi mén huāng shè què luó。
百卉不论红与紫,看花时少叶时多。bǎi huì bù lùn hóng yǔ zǐ,kàn huā shí shǎo yè shí duō。

书怀二首

林希逸

寒窗弄笔日娱嬉,品格高低问孰知。hán chuāng nòng bǐ rì yú xī,pǐn gé gāo dī wèn shú zhī。
古貌古心空自许,散歌散传不能奇。gǔ mào gǔ xīn kōng zì xǔ,sàn gē sàn chuán bù néng qí。
但参言句禅差是,要入文章录却痴。dàn cān yán jù chán chà shì,yào rù wén zhāng lù què chī。
谁道二郎吟可学,支颐摇膝笑龟儿。shuí dào èr láng yín kě xué,zhī yí yáo xī xiào guī ér。

书怀二首

林希逸

人间逆境似难堪,涉历崎㠊我熟谙。rén jiān nì jìng shì nán kān,shè lì qí qū wǒ shú ān。
早已知非如伯玉,误令入闹为图南。zǎo yǐ zhī fēi rú bó yù,wù lìng rù nào wèi tú nán。
二娘子酒何妨醉,小厮儿禅只默参。èr niáng zi jiǔ hé fáng zuì,xiǎo sī ér chán zhǐ mò cān。
试问先生缘底乐,坐观寒月照秋潭。shì wèn xiān shēng yuán dǐ lè,zuò guān hán yuè zhào qiū tán。

世味

林希逸

世味更尝百念轻,眼前何辱又何荣。shì wèi gèng cháng bǎi niàn qīng,yǎn qián hé rǔ yòu hé róng。
宁教鬼解揶揄汝,不许人能驾驭卿。níng jiào guǐ jiě yé yú rǔ,bù xǔ rén néng jià yù qīng。
跃马卧龙皆梦事,焚香弄镜了馀生。yuè mǎ wò lóng jiē mèng shì,fén xiāng nòng jìng le yú shēng。
春残雨水差沾足,却愿从今米价平。chūn cán yǔ shuǐ chà zhān zú,què yuàn cóng jīn mǐ jià píng。

身外

林希逸

身外荣枯时与命,眼前好恶古犹今。shēn wài róng kū shí yǔ mìng,yǎn qián hǎo è gǔ yóu jīn。
不须指拟文章力,且要消除人我心。bù xū zhǐ nǐ wén zhāng lì,qiě yào xiāo chú rén wǒ xīn。
贫甚可无餐玉法,闲多好和玩珠吟。pín shén kě wú cān yù fǎ,xián duō hǎo hé wán zhū yín。
春残任待花饶笑,竹几蒲团味自深。chūn cán rèn dài huā ráo xiào,zhú jǐ pú tuán wèi zì shēn。

自警

林希逸

静退虽知趣味殊,终然习气未全除。jìng tuì suī zhī qù wèi shū,zhōng rán xí qì wèi quán chú。
有无对境宜俱遣,梦觉何时解一如。yǒu wú duì jìng yí jù qiǎn,mèng jué hé shí jiě yī rú。
得力要须生处熟,用工最怕密中疏。dé lì yào xū shēng chù shú,yòng gōng zuì pà mì zhōng shū。
莫教草草匆匆去,却恐从前枉读书。mò jiào cǎo cǎo cōng cōng qù,què kǒng cóng qián wǎng dú shū。

晨兴和前韵

林希逸

分剂元无欠与馀,化工最巧是乘除。fēn jì yuán wú qiàn yǔ yú,huà gōng zuì qiǎo shì chéng chú。
壮怀何必风云入,净念须看露电如。zhuàng huái hé bì fēng yún rù,jìng niàn xū kàn lù diàn rú。
玄在不妨雄拓落,诗成自笑甫狂疏。xuán zài bù fáng xióng tuò luò,shī chéng zì xiào fǔ kuáng shū。
新来一事尤堪讶,眼已眵昏学草书。xīn lái yī shì yóu kān yà,yǎn yǐ chī hūn xué cǎo shū。