古诗词

书窗即事

林希逸

此心无著自超然,粗粝随宜醉即眠。cǐ xīn wú zhù zì chāo rán,cū lì suí yí zuì jí mián。
喜读佛书非佞佛,赋游仙曲岂求仙。xǐ dú fú shū fēi nìng fú,fù yóu xiān qū qǐ qiú xiān。
涪翁语忌随人后,康节图看到画前。fú wēng yǔ jì suí rén hòu,kāng jié tú kàn dào huà qián。
老书蓬窗聊尔耳,何曾敢道慕诸贤。lǎo shū péng chuāng liáo ěr ěr,hé céng gǎn dào mù zhū xián。

林希逸

宋福州福清人,字肃翁,号竹溪、庸斋。理宗端平二年进士。善画能书,工诗。淳祐中,为秘书省正字。景定中,迁司农少卿。官终中书舍人。有《易讲》、《考工记解》、《竹溪稿》、《鬳斋续集》等。 林希逸的作品>>

猜您喜欢

昔与诸友同登香城最胜阁有长歌一首今壁题已失仅记炊烟不尽愁不尽七字追怀往事遂为律体以足之

林希逸

曾向山巅望海涛,远村簇簇树如蒿。céng xiàng shān diān wàng hǎi tāo,yuǎn cūn cù cù shù rú hāo。
炊烟不尽愁不尽,立处愈高见愈高。chuī yān bù jǐn chóu bù jǐn,lì chù yù gāo jiàn yù gāo。
追记壁题才一句,同游沤聚惜诸豪。zhuī jì bì tí cái yī jù,tóng yóu ōu jù xī zhū háo。
等闲试足成章在,却叹吟时鬓未毛。děng xián shì zú chéng zhāng zài,què tàn yín shí bìn wèi máo。

秋闱放榜作

林希逸

三载抡材棘屋中,不知老尽几英雄。sān zài lūn cái jí wū zhōng,bù zhī lǎo jǐn jǐ yīng xióng。
争先谁是穿杨妙,偶得依然拾芥同。zhēng xiān shuí shì chuān yáng miào,ǒu dé yī rán shí jiè tóng。
众噪似狂俄寂寂,捷传未定愈忡忡。zhòng zào shì kuáng é jì jì,jié chuán wèi dìng yù chōng chōng。
人间万事皆儿戏,注目长空送暮鸿。rén jiān wàn shì jiē ér xì,zhù mù zhǎng kōng sòng mù hóng。

老来犹喜看书清晨有警书以自砭

林希逸

千古兴亡大略同,自为儿戏是天公。qiān gǔ xīng wáng dà lüè tóng,zì wèi ér xì shì tiān gōng。
人如流水浮云去,事落残编断简中。rén rú liú shuǐ fú yún qù,shì luò cán biān duàn jiǎn zhōng。
已分尘埃嗟齿发,休将点画污心胸。yǐ fēn chén āi jiē chǐ fā,xiū jiāng diǎn huà wū xīn xiōng。
香严喜把经遮眼,悟处虽高性未空。xiāng yán xǐ bǎ jīng zhē yǎn,wù chù suī gāo xìng wèi kōng。

老来犹喜看书清晨有警书以自砭

林希逸

禅学元非妄诋诃,声前句后总成魔。chán xué yuán fēi wàng dǐ hē,shēng qián jù hòu zǒng chéng mó。
本来性即虚空是,自障尘因闻见多。běn lái xìng jí xū kōng shì,zì zhàng chén yīn wén jiàn duō。
过眼皆如云不住,举头但看月如何。guò yǎn jiē rú yún bù zhù,jǔ tóu dàn kàn yuè rú hé。
传灯诸老还痴绝,只玩心珠底用歌。chuán dēng zhū lǎo hái chī jué,zhǐ wán xīn zhū dǐ yòng gē。

偶题

林希逸

求之有道果何如,莫信邹书恐自愚。qiú zhī yǒu dào guǒ hé rú,mò xìn zōu shū kǒng zì yú。
生怕不祥如跃冶,底曾大叫肯成卢。shēng pà bù xiáng rú yuè yě,dǐ céng dà jiào kěn chéng lú。
言禅尚要空诸有,定分谁能得所无。yán chán shàng yào kōng zhū yǒu,dìng fēn shuí néng dé suǒ wú。
却喜天公最公处,人人可索是玄珠。què xǐ tiān gōng zuì gōng chù,rén rén kě suǒ shì xuán zhū。

游应天寺

林希逸

万安桥北破僧坊,追数梁题岁月长。wàn ān qiáo běi pò sēng fāng,zhuī shù liáng tí suì yuè zhǎng。
师祖碑残微有字,世尊炉在久无香。shī zǔ bēi cán wēi yǒu zì,shì zūn lú zài jiǔ wú xiāng。
虾蟆撞破青苔去,龙象凄凉宿草荒。xiā má zhuàng pò qīng tái qù,lóng xiàng qī liáng sù cǎo huāng。
四壁不留风雨入,仅馀一衲住空廊。sì bì bù liú fēng yǔ rù,jǐn yú yī nà zhù kōng láng。

偶怀丙午丁未同朝诸公怅然有感壬戌再预经幄先帝犹记小臣为安晚门人

林希逸

前朝旧事怕追寻,攲枕更长忽上心。qián cháo jiù shì pà zhuī xún,qī zhěn gèng zhǎng hū shàng xīn。
七贵五侯俱梦断,一翁六士谩愁吟。qī guì wǔ hóu jù mèng duàn,yī wēng liù shì mán chóu yín。
雪歌黄竹游何邈,云叫苍梧恨更深。xuě gē huáng zhú yóu hé miǎo,yún jiào cāng wú hèn gèng shēn。
再割铅刀尤可叹,白头赢得泪沾襟。zài gē qiān dāo yóu kě tàn,bái tóu yíng dé lèi zhān jīn。

题范晞文诗稿

林希逸

年玩新编比碎金,知君风月满清襟。nián wán xīn biān bǐ suì jīn,zhī jūn fēng yuè mǎn qīng jīn。
才高欲进竿头步,兴到还磨盾鼻吟。cái gāo yù jìn gān tóu bù,xīng dào hái mó dùn bí yín。
字有三千何日奏,稿留五七已年深。zì yǒu sān qiān hé rì zòu,gǎo liú wǔ qī yǐ nián shēn。
汉廷射策无苏李,千载河梁是正音。hàn tíng shè cè wú sū lǐ,qiān zài hé liáng shì zhèng yīn。

晓起即事

林希逸

枕上吟安未了诗,披衣趺坐自支颐。zhěn shàng yín ān wèi le shī,pī yī fū zuò zì zhī yí。
今年暖过冬强半,昨夜霜浓晓始知。jīn nián nuǎn guò dōng qiáng bàn,zuó yè shuāng nóng xiǎo shǐ zhī。
腰带愈宽只强束,发梳常落不多丝。yāo dài yù kuān zhǐ qiáng shù,fā shū cháng luò bù duō sī。
衰残却喜身强健,岁稔村沽醉度时。shuāi cán què xǐ shēn qiáng jiàn,suì rěn cūn gū zuì dù shí。

和梯飙薛宰镜中我韵

林希逸

菱花泓里炯相亲,久玩还疑假是真。líng huā hóng lǐ jiǒng xiāng qīn,jiǔ wán hái yí jiǎ shì zhēn。
觌面果为谁氏子,回光须照本来人。dí miàn guǒ wèi shuí shì zi,huí guāng xū zhào běn lái rén。
正惭我老羞看影,堪笑渠痴苦效颦。zhèng cán wǒ lǎo xiū kàn yǐng,kān xiào qú chī kǔ xiào pín。
陶叟但知身有二,当年问答只形神。táo sǒu dàn zhī shēn yǒu èr,dāng nián wèn dá zhǐ xíng shén。

送刘漳倅

林希逸

撚髭袖手耽闲久,岁晚俄闻辂骑催。niǎn zī xiù shǒu dān xián jiǔ,suì wǎn é wén lù qí cuī。
翁喜为亲负米去,守需监郡及瓜来。wēng xǐ wèi qīn fù mǐ qù,shǒu xū jiān jùn jí guā lái。
但令岸帻歌司马,莫恋斑衣戏老莱。dàn lìng àn zé gē sī mǎ,mò liàn bān yī xì lǎo lái。
迂叟有康人所羡,伫看扶对殿中槐。yū sǒu yǒu kāng rén suǒ xiàn,zhù kàn fú duì diàn zhōng huái。

送刘漳倅

林希逸

南郡久闻非旧比,民贫甚矣吏奸深。nán jùn jiǔ wén fēi jiù bǐ,mín pín shén yǐ lì jiān shēn。
凭熊正试活人手,展骥仍多及物心。píng xióng zhèng shì huó rén shǒu,zhǎn jì réng duō jí wù xīn。
钳尾决无闲署字,支颐莫谩喜工吟。qián wěi jué wú xián shǔ zì,zhī yí mò mán xǐ gōng yín。
殷勤惜别庞眉老,洗耳溪边听好音。yīn qín xī bié páng méi lǎo,xǐ ěr xī biān tīng hǎo yīn。

再和镜中我

林希逸

把照相看意自亲,是身非幻亦非真。bǎ zhào xiāng kàn yì zì qīn,shì shēn fēi huàn yì fēi zhēn。
徘徊似月歌中我,上下如冰梦里人。pái huái shì yuè gē zhōng wǒ,shàng xià rú bīng mèng lǐ rén。
喻以不言只见色,愁于何有亦同颦。yù yǐ bù yán zhǐ jiàn sè,chóu yú hé yǒu yì tóng pín。
本来面目伊谁识,却诧僧繇解写神。běn lái miàn mù yī shuí shí,què chà sēng yáo jiě xiě shén。

三和镜中我

林希逸

百骸虽在果谁亲,本地风光见是真。bǎi hái suī zài guǒ shuí qīn,běn dì fēng guāng jiàn shì zhēn。
隐几正忘吾与我,开奁忽讶彼何人。yǐn jǐ zhèng wàng wú yǔ wǒ,kāi lián hū yà bǐ hé rén。
叔敖还许伶优学,西子何如里妇颦。shū áo hái xǔ líng yōu xué,xī zi hé rú lǐ fù pín。
遥想当年游镜殿,化身千百未为神。yáo xiǎng dāng nián yóu jìng diàn,huà shēn qiān bǎi wèi wèi shén。

丁卯重作化龙桥嘉平甲子修梁方举两虹忽现里人皆以为瑞辄赋一首

林希逸

下手高秋忽暮冬,霜晴水暖荷天公。xià shǒu gāo qiū hū mù dōng,shuāng qíng shuǐ nuǎn hé tiān gōng。
旧碑语妙谁能继,新筑工多事却同。jiù bēi yǔ miào shuí néng jì,xīn zhù gōng duō shì què tóng。
健笔早题需驷马,修梁朝举现双虹。jiàn bǐ zǎo tí xū sì mǎ,xiū liáng cháo jǔ xiàn shuāng hóng。
殷勤着意溪干友,应谶桥门况已通。yīn qín zhe yì xī gàn yǒu,yīng chèn qiáo mén kuàng yǐ tōng。