古诗词

古钓台歌送阮阅休美成沿檄浙东

程俱

饿夫一往西山空,攫金胠箧清昼同。è fū yī wǎng xī shān kōng,jué jīn qū qiè qīng zhòu tóng。
东方作矣事何若,玉柙未解裙襦中。dōng fāng zuò yǐ shì hé ruò,yù xiá wèi jiě qún rú zhōng。
排肩炙手日卓午,暮夜掉臂日送西飞鸿。pái jiān zhì shǒu rì zhuó wǔ,mù yè diào bì rì sòng xī fēi hóng。
谓言冰壶不受污,正似马耳经东风。wèi yán bīng hú bù shòu wū,zhèng shì mǎ ěr jīng dōng fēng。
我思一人,去我千载,乃在浙水之东富春濑。wǒ sī yī rén,qù wǒ qiān zài,nǎi zài zhè shuǐ zhī dōng fù chūn lài。
山嵚岖兮矗云汉,溪流喧豗白石乱。shān qīn qū xī chù yún hàn,xī liú xuān huī bái shí luàn。
濑声尽处万寻碧,蟠蜒蜿兮守斯人之故宅。lài shēng jǐn chù wàn xún bì,pán yán wān xī shǒu sī rén zhī gù zhái。
旁人指山名钓台,下视九土氛黄埃。páng rén zhǐ shān míng diào tái,xià shì jiǔ tǔ fēn huáng āi。
投竿百犗何足道,直拂三珠挂瑶草。tóu gān bǎi jiè hé zú dào,zhí fú sān zhū guà yáo cǎo。
彼一人兮皎独立,清风为神冰为骨,佩琼蕤兮结明月。bǐ yī rén xī jiǎo dú lì,qīng fēng wèi shén bīng wèi gǔ,pèi qióng ruí xī jié míng yuè。
纫蘅兰以荐枕兮,服龙渊之无缺。rèn héng lán yǐ jiàn zhěn xī,fú lóng yuān zhī wú quē。
羊裘蒙茸溪水旁,大胜被衮升明堂。yáng qiú méng rōng xī shuǐ páng,dà shèng bèi gǔn shēng míng táng。
刘秀发兵诛不道气,厌昆阳才一扫。liú xiù fā bīng zhū bù dào qì,yàn kūn yáng cái yī sǎo。
登床抚腹坐太息,始信赤符非至宝。dēng chuáng fǔ fù zuò tài xī,shǐ xìn chì fú fēi zhì bǎo。
君房素痴定不痴,致位鼎足何其危。jūn fáng sù chī dìng bù chī,zhì wèi dǐng zú hé qí wēi。
阿谀顺旨腰领绝,安知直言身见杀。ā yú shùn zhǐ yāo lǐng jué,ān zhī zhí yán shēn jiàn shā。
我昔客新定,挂帆七里滩。wǒ xī kè xīn dìng,guà fān qī lǐ tān。
整冠拜祠下,岩岩千仞层台巅。zhěng guān bài cí xià,yán yán qiān rèn céng tái diān。
神游八海极,仿佛聆其语,但觉万古松风寒。shén yóu bā hǎi jí,fǎng fú líng qí yǔ,dàn jué wàn gǔ sōng fēng hán。
滔滔举世无不可,正自丧我非毋我。tāo tāo jǔ shì wú bù kě,zhèng zì sàng wǒ fēi wú wǒ。
严滩水清山翠微。yán tān shuǐ qīng shān cuì wēi。
贪廉懦立归来兮,奎蹄絮缝不可以久栖。tān lián nuò lì guī lái xī,kuí tí xù fèng bù kě yǐ jiǔ qī。
程俱

程俱

宋衢州开化人,字致道,号北山。以外祖邓润甫荫补吴江县主簿。徽宗宣和二年赐上舍出身。高宗建炎中为太常少卿,知秀州。绍兴初,为秘书少监,上《麟台故事》,擢中书舍人兼侍讲。提举江州太平观,除徽猷阁待制。后秦桧荐领史事,力辞不就。善为制诰。工诗文,风格典雅。有《北山小集》。 程俱的作品>>

猜您喜欢

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

诗城端欲据天山,酒户犹能敌饮仙。shī chéng duān yù jù tiān shān,jiǔ hù yóu néng dí yǐn xiān。
幽事相关公事了,如屏千嶂翠连绵。yōu shì xiāng guān gōng shì le,rú píng qiān zhàng cuì lián mián。

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

闻说人间有阆风,飞霞无路欲谁从。wén shuō rén jiān yǒu láng fēng,fēi xiá wú lù yù shuí cóng。
只今华发惊衰态,却羡苍松独耐冬。zhǐ jīn huá fā jīng shuāi tài,què xiàn cāng sōng dú nài dōng。

江仲嘉行邑将归见寄绝句次韵

程俱

君知曹子幻奇功,法界由来一性风。jūn zhī cáo zi huàn qí gōng,fǎ jiè yóu lái yī xìng fēng。
等是少年夸狡狯,杖端聊挂蕊珠宫。děng shì shǎo nián kuā jiǎo kuài,zhàng duān liáo guà ruǐ zhū gōng。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

试驱毛颍沐方诸,盘礴经营惨澹初。shì qū máo yǐng mù fāng zhū,pán bó jīng yíng cǎn dàn chū。
莫作世间虚妄见,笔端三昧入无馀。mò zuò shì jiān xū wàng jiàn,bǐ duān sān mèi rù wú yú。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

当年溜雨三千尺,回首丘山力万牛。dāng nián liū yǔ sān qiān chǐ,huí shǒu qiū shān lì wàn niú。
故作轮囷攲绝壁,苦心苍节俯清流。gù zuò lún qūn qī jué bì,kǔ xīn cāng jié fǔ qīng liú。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

人间境物无非画,笔下丹青却是诗。rén jiān jìng wù wú fēi huà,bǐ xià dān qīng què shì shī。
流出胸中无尽藏,翰林词笔是良师。liú chū xiōng zhōng wú jǐn cáng,hàn lín cí bǐ shì liáng shī。

叶翰林令画僧作偃松于石林堂壁有诗余次韵

程俱

眼中突兀蓝田馆,前日空山秽不治。yǎn zhōng tū wù lán tián guǎn,qián rì kōng shān huì bù zhì。
聊遣上人供幻事,戏将方丈纳仇池。liáo qiǎn shàng rén gōng huàn shì,xì jiāng fāng zhàng nà chóu chí。

寄谢叶翰林见招

程俱

风流刺史从英游,况复西湖菡萏秋。fēng liú cì shǐ cóng yīng yóu,kuàng fù xī hú hàn dàn qiū。
授简岂堪陪兔苑,举鞭聊欲醉荆州。shòu jiǎn qǐ kān péi tù yuàn,jǔ biān liáo yù zuì jīng zhōu。

寄谢叶翰林见招

程俱

白雪词章胜远游,胸中清鉴有阳秋。bái xuě cí zhāng shèng yuǎn yóu,xiōng zhōng qīng jiàn yǒu yáng qiū。
玉堂正要如椽笔,肯使经年借一州。yù táng zhèng yào rú chuán bǐ,kěn shǐ jīng nián jiè yī zhōu。

题许徽猷韩干二马

程俱

并辔长途骋二龙,紫骝飞度玉花骢。bìng pèi zhǎng tú chěng èr lóng,zǐ liú fēi dù yù huā cōng。
何年照影瑶池暮,露鬣风鬉惨澹中。hé nián zhào yǐng yáo chí mù,lù liè fēng zōng cǎn dàn zhōng。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

异类潜行未兆前,个中谁辨正中偏。yì lèi qián xíng wèi zhào qián,gè zhōng shuí biàn zhèng zhōng piān。
沈沈海底三更月,杳杳长空万里天。shěn shěn hǎi dǐ sān gèng yuè,yǎo yǎo zhǎng kōng wàn lǐ tiān。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

昂藏头角耸摩天,玉马嘶风曲调全。áng cáng tóu jiǎo sǒng mó tiān,yù mǎ sī fēng qū diào quán。
却向大洪山顶上,一声惊散野狐禅。què xiàng dà hóng shān dǐng shàng,yī shēng jīng sàn yě hú chán。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

回途莫守寒岩草,岩前枯木春风到。huí tú mò shǒu hán yán cǎo,yán qián kū mù chūn fēng dào。
玉颜年少满头霜,花落花开不知老。yù yán nián shǎo mǎn tóu shuāng,huā luò huā kāi bù zhī lǎo。

观大洪淳公送觉上人颂演为四首

程俱

耕破威音那畔田,向来荒草不知年。gēng pò wēi yīn nà pàn tián,xiàng lái huāng cǎo bù zhī nián。
铁牛闲卧无人唤,回首芃芃绿满川。tiě niú xián wò wú rén huàn,huí shǒu péng péng lǜ mǎn chuān。

和潜老秋日山中

程俱

夜漏初添数刻长,毛尘何足较牛羊。yè lòu chū tiān shù kè zhǎng,máo chén hé zú jiào niú yáng。
道人一念三祗劫,春草秋花自在香。dào rén yī niàn sān zhī jié,chūn cǎo qiū huā zì zài xiāng。