古诗词

瘦梅

李龙高

丰标病后维摩相,骨骼穷来贾岛诗。fēng biāo bìng hòu wéi mó xiāng,gǔ gé qióng lái jiǎ dǎo shī。
我亦清臞花莫笑,相逢休要话轻肥。wǒ yì qīng qú huā mò xiào,xiāng féng xiū yào huà qīng féi。

李龙高

李龙高诗,据《永乐大典》等书所录,编为一卷。 李龙高的作品>>

猜您喜欢

寒梅

李龙高

绵衣早觉污陈子,冬服何能薄顾郎。mián yī zǎo jué wū chén zi,dōng fú hé néng báo gù láng。
不是生平夸强项,众芳无奈怯风霜。bù shì shēng píng kuā qiáng xiàng,zhòng fāng wú nài qiè fēng shuāng。

鸳鸯梅

李龙高

莫是夷齐幻出身,又疑洛下见机云。mò shì yí qí huàn chū shēn,yòu yí luò xià jiàn jī yún。
世人苦被风情累,也把妖名涴却君。shì rén kǔ bèi fēng qíng lèi,yě bǎ yāo míng wò què jūn。

宫梅

李龙高

冰肤绰约活神仙,天上吹香几许年。bīng fū chuò yuē huó shén xiān,tiān shàng chuī xiāng jǐ xǔ nián。
见说额妆人去后,低头无语懒春妍。jiàn shuō é zhuāng rén qù hòu,dī tóu wú yǔ lǎn chūn yán。

驿梅

李龙高

亭边老树影?毵,阅尽犀珠压去骖。tíng biān lǎo shù yǐng rán sān,yuè jǐn xī zhū yā qù cān。
岁晚行人风雪里,也须障面过江南。suì wǎn xíng rén fēng xuě lǐ,yě xū zhàng miàn guò jiāng nán。

梅兄

李龙高

花萼相辉暗递香,岂无难弟伴元方。huā è xiāng huī àn dì xiāng,qǐ wú nán dì bàn yuán fāng。
水仙只可供奴隶,合得诗人作雁行。shuǐ xiān zhǐ kě gōng nú lì,hé dé shī rén zuò yàn xíng。

梅友

李龙高

老子平生怕热瞒,论心只可话馀酸。lǎo zi píng shēng pà rè mán,lùn xīn zhǐ kě huà yú suān。
刘郎枉了夸豪杰,甘向伾文托岁寒。liú láng wǎng le kuā háo jié,gān xiàng pī wén tuō suì hán。

蜡梅

李龙高

枝枝六出试新妆,色界何曾识许香。zhī zhī liù chū shì xīn zhuāng,sè jiè hé céng shí xǔ xiāng。
只道单传餐玉诀,不知还解服硫黄。zhǐ dào dān chuán cān yù jué,bù zhī hái jiě fú liú huáng。

乌梅

李龙高

妇舌安能困董宣,曹郎那解污张翰。fù shé ān néng kùn dǒng xuān,cáo láng nà jiě wū zhāng hàn。
任君百计相熏炙,本性依然带点酸。rèn jūn bǎi jì xiāng xūn zhì,běn xìng yī rán dài diǎn suān。

胭脂梅

李龙高

卸却云衣明月珰,轻朱傅脸锦为裳。xiè què yún yī míng yuè dāng,qīng zhū fù liǎn jǐn wèi shang。
古来美艳多招妒,不似临风且淡妆。gǔ lái měi yàn duō zhāo dù,bù shì lín fēng qiě dàn zhuāng。

梅影

李龙高

月地云阶是画图,溪腰水面更工夫。yuè dì yún jiē shì huà tú,xī yāo shuǐ miàn gèng gōng fū。
平生一片心如雪,为问姮娥貌得无。píng shēng yī piàn xīn rú xuě,wèi wèn héng é mào dé wú。

梅香

李龙高

忍饥抱冻老穷崖,一点檀心未肯灰。rěn jī bào dòng lǎo qióng yá,yī diǎn tán xīn wèi kěn huī。
夷甫彦回空似玉,却曾遗臭汗青来。yí fǔ yàn huí kōng shì yù,què céng yí chòu hàn qīng lái。

紫蒂梅

李龙高

外面看来本色非,香袍隐映省垣薇。wài miàn kàn lái běn sè fēi,xiāng páo yǐn yìng shěng yuán wēi。
谁知傲睨风霜底,不改平生一布衣。shuí zhī ào nì fēng shuāng dǐ,bù gǎi píng shēng yī bù yī。

绿萼梅

李龙高

懒将冰萼试红妆,也不随宜传䗶黄。lǎn jiāng bīng è shì hóng zhuāng,yě bù suí yí chuán là huáng。
当日琼林消息断,绿衣犹带旧时香。dāng rì qióng lín xiāo xī duàn,lǜ yī yóu dài jiù shí xiāng。

盐梅

李龙高

世味明知可口难,到头终不换寒酸。shì wèi míng zhī kě kǒu nán,dào tóu zhōng bù huàn hán suān。
直须袖却和羹手,何必贪居鼎鼐间。zhí xū xiù què hé gēng shǒu,hé bì tān jū dǐng nài jiān。

八出梅

李龙高

宣城妙品世无双,不肯随时一样妆。xuān chéng miào pǐn shì wú shuāng,bù kěn suí shí yī yàng zhuāng。
党锢诸贤销铄尽,至今千载骨犹香。dǎng gù zhū xián xiāo shuò jǐn,zhì jīn qiān zài gǔ yóu xiāng。
7012345