古诗词

观雪溪傍

利登

山斋坐不隐,复此出衡门。shān zhāi zuò bù yǐn,fù cǐ chū héng mén。
溜涩冰还结,风高竹自翻。liū sè bīng hái jié,fēng gāo zhú zì fān。
冻流看欲浊,饥鸟啄仍喧。dòng liú kàn yù zhuó,jī niǎo zhuó réng xuān。
好是今风景,令人忆故园。hǎo shì jīn fēng jǐng,lìng rén yì gù yuán。

利登

利登(生卒年不详)字履道,号碧涧,南城(今属江西)人,一说金川(今属四川)人。 利登的作品>>

猜您喜欢

秋步述所见

利登

趁晴收断薪,破晓循幽浦。chèn qíng shōu duàn xīn,pò xiǎo xún yōu pǔ。
山寒树欲风,云重天将雨。shān hán shù yù fēng,yún zhòng tiān jiāng yǔ。
兔奔初种畦,鸡拾穫残亩。tù bēn chū zhǒng qí,jī shí huò cán mǔ。
叶深樵无踪,水落鱼可数。yè shēn qiáo wú zōng,shuǐ luò yú kě shù。
幽草不须生,千林秋已素。yōu cǎo bù xū shēng,qiān lín qiū yǐ sù。

梅花吟

利登

落日孤烟寒不度,梅花忽见桥西树。luò rì gū yān hán bù dù,méi huā hū jiàn qiáo xī shù。
疏影犹含涧外云,暗香欲薄山前雾。shū yǐng yóu hán jiàn wài yún,àn xiāng yù báo shān qián wù。
寒死不作女儿面,幽绝却怀廊庙具。hán sǐ bù zuò nǚ ér miàn,yōu jué què huái láng miào jù。
但知殿后压年芳,谁识搀先启春路。dàn zhī diàn hòu yā nián fāng,shuí shí chān xiān qǐ chūn lù。
初开宁无仙子来,已落尚恐神明护。chū kāi níng wú xiān zi lái,yǐ luò shàng kǒng shén míng hù。
后来红紫竞春风,此已成功鼎鼐去。hòu lái hóng zǐ jìng chūn fēng,cǐ yǐ chéng gōng dǐng nài qù。

野农谣

利登

去年阳春二月中,守令出郊亲劝农。qù nián yáng chūn èr yuè zhōng,shǒu lìng chū jiāo qīn quàn nóng。
红云一道拥归骑,村村镂榜粘春风。hóng yún yī dào yōng guī qí,cūn cūn lòu bǎng zhān chūn fēng。
行行蛇蚓字相续,野农不识何由读。xíng xíng shé yǐn zì xiāng xù,yě nóng bù shí hé yóu dú。
唯闻是年秋,粒颗民不收。wéi wén shì nián qiū,lì kē mín bù shōu。
上堂对妻子,炊多籴少饥。shàng táng duì qī zi,chuī duō dí shǎo jī。
号啾下堂见官吏,税多输少喧征求。hào jiū xià táng jiàn guān lì,shuì duō shū shǎo xuān zhēng qiú。
呼官视田吏视釜,官去掉头吏不顾。hū guān shì tián lì shì fǔ,guān qù diào tóu lì bù gù。
内煎外迫两无计,更以饥躯受笞棰。nèi jiān wài pò liǎng wú jì,gèng yǐ jī qū shòu chī chuí。
古来丘垄几多人,此日孱生岂难弃。gǔ lái qiū lǒng jǐ duō rén,cǐ rì càn shēng qǐ nán qì。
今年二月春,重见劝农文。jīn nián èr yuè chūn,zhòng jiàn quàn nóng wén。
我勤自钟惰自釜,何用官司劝我氓。wǒ qín zì zhōng duò zì fǔ,hé yòng guān sī quàn wǒ máng。
农亦不必劝,文亦不必述。nóng yì bù bì quàn,wén yì bù bì shù。
但愿官民通有无,莫令租吏打门叫呼疾。dàn yuàn guān mín tōng yǒu wú,mò lìng zū lì dǎ mén jiào hū jí。
或言州家一年三百六十日,念及我农惟此日。huò yán zhōu jiā yī nián sān bǎi liù shí rì,niàn jí wǒ nóng wéi cǐ rì。

贵溪有石相背而生俗名之背夫石余谓妻安背夫抑夫弃之耳易之曰夫弃石

利登

双石巑岏倚云瘦,背立苍苍两成丑。shuāng shí cuán wán yǐ yún shòu,bèi lì cāng cāng liǎng chéng chǒu。
不知底事忤夫君,千载春风不回首。bù zhī dǐ shì wǔ fū jūn,qiān zài chūn fēng bù huí shǒu。
妾身虽弃妾不冤,混沌初开已相守。qiè shēn suī qì qiè bù yuān,hùn dùn chū kāi yǐ xiāng shǒu。
君兴蟠天云,妾亦助君去。jūn xīng pán tiān yún,qiè yì zhù jūn qù。
终当为霖九地回,白日昭昭此情傃。zhōng dāng wèi lín jiǔ dì huí,bái rì zhāo zhāo cǐ qíng sù。

临平春日有怀

利登

少年贱生理,嗜书彊解事。shǎo nián jiàn shēng lǐ,shì shū jiàng jiě shì。
长怀希南风,趋数惭北鄙。zhǎng huái xī nán fēng,qū shù cán běi bǐ。
乾坤双鬓改,日月寸心死。qián kūn shuāng bìn gǎi,rì yuè cùn xīn sǐ。
誓从鹿豕游,乃复叨一第。shì cóng lù shǐ yóu,nǎi fù dāo yī dì。
两年三作别,云雾生马耳。liǎng nián sān zuò bié,yún wù shēng mǎ ěr。
临平二月春,花事归桃李。lín píng èr yuè chūn,huā shì guī táo lǐ。
独寻处士梅,三肃湖边水。dú xún chù shì méi,sān sù hú biān shuǐ。
一官未得仕,畏首复畏尾。yī guān wèi dé shì,wèi shǒu fù wèi wěi。
旁观未知羞,自愧已无地。páng guān wèi zhī xiū,zì kuì yǐ wú dì。
悬知簪绂禽,扰扰事万起。xuán zhī zān fú qín,rǎo rǎo shì wàn qǐ。
终当绿雾中,友彼乘龟子。zhōng dāng lǜ wù zhōng,yǒu bǐ chéng guī zi。
南柯不世勋,仅足雄众蚁。nán kē bù shì xūn,jǐn zú xióng zhòng yǐ。
80123456