古诗词

和普守勾士良辅元大夫见寄二首

冯山

相知思命驾,见教每书绅。xiāng zhī sī mìng jià,jiàn jiào měi shū shēn。
咫尺去无路,奋飞嗟此身。zhǐ chǐ qù wú lù,fèn fēi jiē cǐ shēn。
贪廉虽异操,出处幸为邻。tān lián suī yì cāo,chū chù xìng wèi lín。
肯笑刘郎病,前头万木春。kěn xiào liú láng bìng,qián tóu wàn mù chūn。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

开州道中逢王子严中散惠诗依韵和之

冯山

经年东北望阳台,阻奉从容一笑开。jīng nián dōng běi wàng yáng tái,zǔ fèng cóng róng yī xiào kāi。
良会俱从江上得,清风潜向坐中来。liáng huì jù cóng jiāng shàng dé,qīng fēng qián xiàng zuò zhōng lái。
诗成不倦乘闲写,酒好何妨尽醉陪。shī chéng bù juàn chéng xián xiě,jiǔ hǎo hé fáng jǐn zuì péi。
百老篇章今少见,满怀归去重琼瑰。bǎi lǎo piān zhāng jīn shǎo jiàn,mǎn huái guī qù zhòng qióng guī。

再和子严

冯山

归船才泊古巴台,遥见诗筒眼豁开。guī chuán cái pō gǔ bā tái,yáo jiàn shī tǒng yǎn huō kāi。
摩垒只忧轻挑去,报琼何意误投来。mó lěi zhǐ yōu qīng tiāo qù,bào qióng hé yì wù tóu lái。
老知仙梦终难到,清喜英游屡得陪。lǎo zhī xiān mèng zhōng nán dào,qīng xǐ yīng yóu lǚ dé péi。
对酒孤吟重相忆,江前微霰屑瑶瑰。duì jiǔ gū yín zhòng xiāng yì,jiāng qián wēi xiàn xiè yáo guī。

渝州春雪

冯山

青帝云车碾玉尘,阴机和雨付江神。qīng dì yún chē niǎn yù chén,yīn jī hé yǔ fù jiāng shén。
巧将清冷三巴景,妆出繁华二月春。qiǎo jiāng qīng lěng sān bā jǐng,zhuāng chū fán huá èr yuè chūn。
已凛寒威驱瘴疠,更流和气助陶钧。yǐ lǐn hán wēi qū zhàng lì,gèng liú hé qì zhù táo jūn。
劝农使者虽欢赏,犹念无衣索拊循。quàn nóng shǐ zhě suī huān shǎng,yóu niàn wú yī suǒ fǔ xún。

寄仲贤朝议

冯山

仙雏曾伴学飞翻,三纪光阴一梦间。xiān chú céng bàn xué fēi fān,sān jì guāng yīn yī mèng jiān。
龙坂旧游今独在,凤池高步已难攀。lóng bǎn jiù yóu jīn dú zài,fèng chí gāo bù yǐ nán pān。
衣冠每恨功名晚,风月谁兼富贵闲。yī guān měi hèn gōng míng wǎn,fēng yuè shuí jiān fù guì xián。
契阔人情应见念,故人憔悴老巴山。qì kuò rén qíng yīng jiàn niàn,gù rén qiáo cuì lǎo bā shān。

寿春穆东美有节亭

冯山

淮上仙翁倚岁寒,绕亭闲种碧琅玕。huái shàng xiān wēng yǐ suì hán,rào tíng xián zhǒng bì láng gān。
林泉莫恨归时晚,风月偏宜静处看。lín quán mò hèn guī shí wǎn,fēng yuè piān yí jìng chù kàn。
为爱萧森从叶密,欲令蕃衍放根蟠。wèi ài xiāo sēn cóng yè mì,yù lìng fān yǎn fàng gēn pán。
阶庭已见清阴合,更长龙孙百十竿。jiē tíng yǐ jiàn qīng yīn hé,gèng zhǎng lóng sūn bǎi shí gān。

送李之纯宝文二首

冯山

平生玉帐耻论兵,劝学儒风已自成。píng shēng yù zhàng chǐ lùn bīng,quàn xué rú fēng yǐ zì chéng。
惟有爱民常惨怛,况曾廉俗旧澄清。wéi yǒu ài mín cháng cǎn dá,kuàng céng lián sú jiù chéng qīng。
直将经济为仁术,不假中和助政声。zhí jiāng jīng jì wèi rén shù,bù jiǎ zhōng hé zhù zhèng shēng。
从此回翔归柄用,更推忠厚福群生。cóng cǐ huí xiáng guī bǐng yòng,gèng tuī zhōng hòu fú qún shēng。

送李之纯宝文二首

冯山

邂逅当年最见知,台光云雾阻重披。xiè hòu dāng nián zuì jiàn zhī,tái guāng yún wù zǔ zhòng pī。
忽闻颍上还朝日,正是漳滨养病时。hū wén yǐng shàng hái cháo rì,zhèng shì zhāng bīn yǎng bìng shí。
剑外江山愁远别,天边鸿鹄望归期。jiàn wài jiāng shān chóu yuǎn bié,tiān biān hóng gǔ wàng guī qī。
西南遗爱情何限,千载羊公堕泪碑。xī nán yí ài qíng hé xiàn,qiān zài yáng gōng duò lèi bēi。

寄题希元承诏堂希元惠诗因次其韵

冯山

鸑鷟峰前旧隐亭,仙翁曾此被弓旌。yuè zhuó fēng qián jiù yǐn tíng,xiān wēng céng cǐ bèi gōng jīng。
云山每恨未能到,松桂向人如有情。yún shān měi hèn wèi néng dào,sōng guì xiàng rén rú yǒu qíng。
共把清尊惭北海,更听馀论学南荣。gòng bǎ qīng zūn cán běi hǎi,gèng tīng yú lùn xué nán róng。
何须酩酊为真赏,归袖琼瑰已自盈。hé xū mǐng dīng wèi zhēn shǎng,guī xiù qióng guī yǐ zì yíng。

小溪尉丘君父母年皆九十康强精明尚能读书挫箴如五六十岁人相继受恩命某固未尝见也亦未尝闻也因作诗遗丘君且以传诸士大夫如果未尝见闻则宜相与乐道其美而形于歌颂云

冯山

人间夫妇老难期,九十俱全古亦稀。rén jiān fū fù lǎo nán qī,jiǔ shí jù quán gǔ yì xī。
沧海蟠桃堪结子,碧梧栖凤久忘归。cāng hǎi pán táo kān jié zi,bì wú qī fèng jiǔ wàng guī。
君恩黄发颁新诰,儿戏青衫著彩衣。jūn ēn huáng fā bān xīn gào,ér xì qīng shān zhù cǎi yī。
一尉三公无此乐,百年琴瑟在庭闱。yī wèi sān gōng wú cǐ lè,bǎi nián qín sè zài tíng wéi。

戏题辛叔仪花园

冯山

前载闻君说种花,重来轩槛早芬葩。qián zài wén jūn shuō zhǒng huā,zhòng lái xuān kǎn zǎo fēn pā。
只知造化随人力,岂觉光阴换岁华。zhǐ zhī zào huà suí rén lì,qǐ jué guāng yīn huàn suì huá。
风雨不容孤客赏,馨香宁待主翁夸。fēng yǔ bù róng gū kè shǎng,xīn xiāng níng dài zhǔ wēng kuā。
牡丹珍重偏开晚,料得开时已到家。mǔ dān zhēn zhòng piān kāi wǎn,liào dé kāi shí yǐ dào jiā。

和冯太博归州春望

冯山

闻说巴东暂解颜,两回曾到十年间。wén shuō bā dōng zàn jiě yán,liǎng huí céng dào shí nián jiān。
咤滩自古风波险,玉洞无人水竹闲。zhà tān zì gǔ fēng bō xiǎn,yù dòng wú rén shuǐ zhú xián。
霜雪凭虚千尺瀑,烟岚弥望四围山。shuāng xuě píng xū qiān chǐ pù,yān lán mí wàng sì wéi shān。
登临欲伴春游去,惟恐藤萝不易攀。dēng lín yù bàn chūn yóu qù,wéi kǒng téng luó bù yì pān。

和八舍弟赞贤司理

冯山

湖外闲官四见春,就中吟咏费精神。hú wài xián guān sì jiàn chūn,jiù zhōng yín yǒng fèi jīng shén。
青山借得风骚古,白发相将意思新。qīng shān jiè dé fēng sāo gǔ,bái fā xiāng jiāng yì sī xīn。
每向孤高虽得意,要知闲淡苦无人。měi xiàng gū gāo suī dé yì,yào zhī xián dàn kǔ wú rén。
归来幸有鸰原识,为惜鸿毛抵万钧。guī lái xìng yǒu líng yuán shí,wèi xī hóng máo dǐ wàn jūn。

和八舍弟赞贤司理

冯山

兄弟当年粗有声,家风传得至今清。xiōng dì dāng nián cū yǒu shēng,jiā fēng chuán dé zhì jīn qīng。
争先踪迹虽相让,投老情怀共一惊。zhēng xiān zōng jì suī xiāng ràng,tóu lǎo qíng huái gòng yī jīng。
富贵有时当自致,文章无价可能轻。fù guì yǒu shí dāng zì zhì,wén zhāng wú jià kě néng qīng。
期君正在青云上,何止新诗几首行。qī jūn zhèng zài qīng yún shàng,hé zhǐ xīn shī jǐ shǒu xíng。

再和二首

冯山

归来相值故园春,坐对春风忽怆神。guī lái xiāng zhí gù yuán chūn,zuò duì chūn fēng hū chuàng shén。
十里溪山依旧好,一番花木为谁新。shí lǐ xī shān yī jiù hǎo,yī fān huā mù wèi shuí xīn。
青云功业虽留我,白日光阴奈趁人。qīng yún gōng yè suī liú wǒ,bái rì guāng yīn nài chèn rén。
道在不须论用舍,惟将时命托洪钧。dào zài bù xū lùn yòng shě,wéi jiāng shí mìng tuō hóng jūn。

再和二首

冯山

新诗才读眼惺惺,照见词源彻底清。xīn shī cái dú yǎn xīng xīng,zhào jiàn cí yuán chè dǐ qīng。
白雪乍闻高唱喜,明珠翻值暗投惊。bái xuě zhà wén gāo chàng xǐ,míng zhū fān zhí àn tóu jīng。
儿童一辈年将晚,研席平生分不轻。ér tóng yī bèi nián jiāng wǎn,yán xí píng shēng fēn bù qīng。
为爱惠连才思好,登临重寄远山行。wèi ài huì lián cái sī hǎo,dēng lín zhòng jì yuǎn shān xíng。