古诗词

寄上金陵王荆公

冯山

圣贤遗陈迹,文章隐至神。shèng xián yí chén jì,wén zhāng yǐn zhì shén。
北天开盛际,南国起斯人。běi tiān kāi shèng jì,nán guó qǐ sī rén。
兼济希先觉,公传袭大醇。jiān jì xī xiān jué,gōng chuán xí dà chún。
卑飞随世俗,默观养经纶。bēi fēi suí shì sú,mò guān yǎng jīng lún。
黾勉怀铅椠,徊翔表缙绅。mǐn miǎn huái qiān qiàn,huái xiáng biǎo jìn shēn。
英声摇海岳,高步出风尘。yīng shēng yáo hǎi yuè,gāo bù chū fēng chén。
去就迟难进,谋猷久未伸。qù jiù chí nán jìn,móu yóu jiǔ wèi shēn。
两朝虽顾遇,大节每逡巡。liǎng cháo suī gù yù,dà jié měi qūn xún。
四海倾台辅,千龄偶圣辰。sì hǎi qīng tái fǔ,qiān líng ǒu shèng chén。
有为今道德,无间古君臣。yǒu wèi jīn dào dé,wú jiān gǔ jūn chén。
雕琢唐文盛,更张汉法新。diāo zuó táng wén shèng,gèng zhāng hàn fǎ xīn。
风霆传信令,束缚解生民。fēng tíng chuán xìn lìng,shù fù jiě shēng mín。
所志惟膏泽,当除亦斧斤。suǒ zhì wéi gāo zé,dāng chú yì fǔ jīn。
寸心劳远御,独手助洪钧。cùn xīn láo yuǎn yù,dú shǒu zhù hóng jūn。
钟鼎无前迹,江湖自在身。zhōng dǐng wú qián jì,jiāng hú zì zài shēn。
功名非雅意,出处自天真。gōng míng fēi yǎ yì,chū chù zì tiān zhēn。
鸿雁云霄势,芝兰道路春。hóng yàn yún xiāo shì,zhī lán dào lù chūn。
轲雄平可驾,房魏浅非伦。kē xióng píng kě jià,fáng wèi qiǎn fēi lún。
江汉无良产,衣冠窃滥巾。jiāng hàn wú liáng chǎn,yī guān qiè làn jīn。
才非当世用,仕为有时贫。cái fēi dāng shì yòng,shì wèi yǒu shí pín。
衔策驱驰久,风波出没频。xián cè qū chí jiǔ,fēng bō chū méi pín。
古心终少合,老态强难驯。gǔ xīn zhōng shǎo hé,lǎo tài qiáng nán xùn。
名教谁依托,文书但隐沦。míng jiào shuí yī tuō,wén shū dàn yǐn lún。
师门常耿耿,相府旧循循。shī mén cháng gěng gěng,xiāng fǔ jiù xún xún。
万里音容阔,诸生气义均。wàn lǐ yīn róng kuò,zhū shēng qì yì jūn。
绛纱瞻楚泽,白发倦漳滨。jiàng shā zhān chǔ zé,bái fā juàn zhāng bīn。
鄙俚虽能达,精微岂尽陈。bǐ lǐ suī néng dá,jīng wēi qǐ jǐn chén。
青云如可附,何处更求仁。qīng yún rú kě fù,hé chù gèng qiú rén。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

再和二首

冯山

新诗才读眼惺惺,照见词源彻底清。xīn shī cái dú yǎn xīng xīng,zhào jiàn cí yuán chè dǐ qīng。
白雪乍闻高唱喜,明珠翻值暗投惊。bái xuě zhà wén gāo chàng xǐ,míng zhū fān zhí àn tóu jīng。
儿童一辈年将晚,研席平生分不轻。ér tóng yī bèi nián jiāng wǎn,yán xí píng shēng fēn bù qīng。
为爱惠连才思好,登临重寄远山行。wèi ài huì lián cái sī hǎo,dēng lín zhòng jì yuǎn shān xíng。

再和

冯山

莫厌诗筒来往频,闲中无物可怡神。mò yàn shī tǒng lái wǎng pín,xián zhōng wú wù kě yí shén。
追回风雅篇篇好,鍊尽襟怀日日新。zhuī huí fēng yǎ piān piān hǎo,liàn jǐn jīn huái rì rì xīn。
自笑支离多病客,更随憔悴苦吟人。zì xiào zhī lí duō bìng kè,gèng suí qiáo cuì kǔ yín rén。
阳州不识英雄器,重问颜高借六钧。yáng zhōu bù shí yīng xióng qì,zhòng wèn yán gāo jiè liù jūn。

再和

冯山

休向诗中恨不平,范滂留意在澄清。xiū xiàng shī zhōng hèn bù píng,fàn pāng liú yì zài chéng qīng。
烟霄鸿鹄飞将到,雷雨龙蛇蛰未惊。yān xiāo hóng gǔ fēi jiāng dào,léi yǔ lóng shé zhé wèi jīng。
声价得来知道长,穷愁消尽觉身轻。shēng jià dé lái zhī dào zhǎng,qióng chóu xiāo jǐn jué shēn qīng。
荣途咫尺非难至,俯拾功名在此行。róng tú zhǐ chǐ fēi nán zhì,fǔ shí gōng míng zài cǐ xíng。

滴水岩

冯山

飞泉分下一岩寒,谁识神功借意难。fēi quán fēn xià yī yán hán,shuí shí shén gōng jiè yì nán。
泻出龙漦投石上,缀成仙佩落云端。xiè chū lóng chí tóu shí shàng,zhuì chéng xiān pèi luò yún duān。
离山便有江流杂,当道宁辞宿眼看。lí shān biàn yǒu jiāng liú zá,dāng dào níng cí sù yǎn kàn。
几把狂吟题不就,十年馀思在栏干。jǐ bǎ kuáng yín tí bù jiù,shí nián yú sī zài lán gàn。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

蒲柳春阴重,禽鱼晚景多。pú liǔ chūn yīn zhòng,qín yú wǎn jǐng duō。
轻舟乘酒去,明月扣舷歌。qīng zhōu chéng jiǔ qù,míng yuè kòu xián gē。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

石面苔封合,波心月照空。shí miàn tái fēng hé,bō xīn yuè zhào kōng。
仙翁行道处,清影露华中。xiān wēng xíng dào chù,qīng yǐng lù huá zhōng。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

野景宜花看,秋芳近水多。yě jǐng yí huā kàn,qiū fāng jìn shuǐ duō。
溪流光不断,千尺粉红罗。xī liú guāng bù duàn,qiān chǐ fěn hóng luó。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

叠叠波纹绿,摇摇雨气香。dié dié bō wén lǜ,yáo yáo yǔ qì xiāng。
菱歌谁与发,秋兴似江乡。líng gē shuí yǔ fā,qiū xīng shì jiāng xiāng。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

耸秀山岗合,回环斗柄临。sǒng xiù shān gǎng hé,huí huán dòu bǐng lín。
焚香无俗虑,一息见天心。fén xiāng wú sú lǜ,yī xī jiàn tiān xīn。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

平池风菡萏,照岸雪玲珑。píng chí fēng hàn dàn,zhào àn xuě líng lóng。
无限骚人意,栏干霁色中。wú xiàn sāo rén yì,lán gàn jì sè zhōng。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

日影摇吟笔,烟光落酒杯。rì yǐng yáo yín bǐ,yān guāng luò jiǔ bēi。
犹嫌池外俗,移入镜中来。yóu xián chí wài sú,yí rù jìng zhōng lái。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

活水停无滓,嘉鱼养不惊。huó shuǐ tíng wú zǐ,jiā yú yǎng bù jīng。
休言濠上意,秋鲙与春羹。xiū yán háo shàng yì,qiū kuài yǔ chūn gēng。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

物外溪山乐,穷中岁月优。wù wài xī shān lè,qióng zhōng suì yuè yōu。
斯人招不起,十顷稻田秋。sī rén zhāo bù qǐ,shí qǐng dào tián qiū。

阆中蒲氏园亭十咏方湖

冯山

竹影摇金翠,泉声响佩环。zhú yǐng yáo jīn cuì,quán shēng xiǎng pèi huán。
庵前春日落,人向定中还。ān qián chūn rì luò,rén xiàng dìng zhōng hái。

牟仲甫作鸡终有意趣为予写斗鸡矜骄自得犹有馀勇因以绝句题其画云

冯山

忘身为利得忘形,弃弹庄生只自惊。wàng shēn wèi lì dé wàng xíng,qì dàn zhuāng shēng zhǐ zì jīng。
嗟汝虚憍气方盛,何时全得似无情。jiē rǔ xū jiāo qì fāng shèng,hé shí quán dé shì wú qíng。