古诗词

武侯庙

冯山

四百源流尽,三分气燄高。sì bǎi yuán liú jǐn,sān fēn qì yàn gāo。
西州称险隘,玄德夸英豪。xī zhōu chēng xiǎn ài,xuán dé kuā yīng háo。
统正图王策,关张汗马劳。tǒng zhèng tú wáng cè,guān zhāng hàn mǎ láo。
相雄争胜负,所得仅纤毫。xiāng xióng zhēng shèng fù,suǒ dé jǐn xiān háo。
当世安危虑,斯人智识滔。dāng shì ān wēi lǜ,sī rén zhì shí tāo。
潜身规去就,择主事游遨。qián shēn guī qù jiù,zé zhǔ shì yóu áo。
仗顺亲归汉,平凶首问曹。zhàng shùn qīn guī hàn,píng xiōng shǒu wèn cáo。
河间屠血肉,江表战风涛。hé jiān tú xuè ròu,jiāng biǎo zhàn fēng tāo。
雅意存中国,单师静不毛。yǎ yì cún zhōng guó,dān shī jìng bù máo。
安知深政术,指画露兵韬。ān zhī shēn zhèng shù,zhǐ huà lù bīng tāo。
顾托情尤重,君臣义可褒。gù tuō qíng yóu zhòng,jūn chén yì kě bāo。
南征才解甲,北伐遽投醪。nán zhēng cái jiě jiǎ,běi fá jù tóu láo。
渭水开营壁,祁山拥节旄。wèi shuǐ kāi yíng bì,qí shān yōng jié máo。
乾坤悲拆裂,荆棘誓锄薅。qián kūn bēi chāi liè,jīng jí shì chú hāo。
远结孙权援,亲将仲达鏖。yuǎn jié sūn quán yuán,qīn jiāng zhòng dá áo。
刘宗难再起,郭坞已长号。liú zōng nán zài qǐ,guō wù yǐ zhǎng hào。
家国犹殷富,衣冠亦俊髦。jiā guó yóu yīn fù,yī guān yì jùn máo。
中途亡辔策,束手类猿猱。zhōng tú wáng pèi cè,shù shǒu lèi yuán náo。
事业垂千载,风流尚一陶。shì yè chuí qiān zài,fēng liú shàng yī táo。
民思夔子国,庙枕蜀江皋。mín sī kuí zi guó,miào zhěn shǔ jiāng gāo。
寿史徒讥议,裴碑自固牢。shòu shǐ tú jī yì,péi bēi zì gù láo。
丹青严壮观,松桧尽萧骚。dān qīng yán zhuàng guān,sōng guì jǐn xiāo sāo。
丑虏终为患,长弓未见櫜。chǒu lǔ zhōng wèi huàn,zhǎng gōng wèi jiàn gāo。
吁嗟擒纵术,祠下涕沾袍。xū jiē qín zòng shù,cí xià tì zhān páo。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

中岩封崇寺

冯山

万竹林间一径升,满岩金碧静香灯。wàn zhú lín jiān yī jìng shēng,mǎn yán jīn bì jìng xiāng dēng。
飞泉散乱垂千尺,危阁攲斜拥数层。fēi quán sàn luàn chuí qiān chǐ,wēi gé qī xié yōng shù céng。
雨气或从檐际落,风光时向坐中凝。yǔ qì huò cóng yán jì luò,fēng guāng shí xiàng zuò zhōng níng。
荒碑文字那能读,合眼煎茶问老僧。huāng bēi wén zì nà néng dú,hé yǎn jiān chá wèn lǎo sēng。

扶欢驿王衮居也梁承秀居今隆化县李光吉居今荣懿寨皆土豪犯法禁以取夷灭

冯山

僭田收尽连蛮徼,旧版从来实汉民。jiàn tián shōu jǐn lián mán jiǎo,jiù bǎn cóng lái shí hàn mín。
草染华风能不瘴,山离污俗自无尘。cǎo rǎn huá fēng néng bù zhàng,shān lí wū sú zì wú chén。
连城解丧吴王濞,钜积终刑石季伦。lián chéng jiě sàng wú wáng bì,jù jī zhōng xíng shí jì lún。
一代英豪犹不免,咄嗟三叛尔何人。yī dài yīng háo yóu bù miǎn,duō jiē sān pàn ěr hé rén。

三家兄书报荐起楼屋喜而有诗

冯山

临街楼观百馀年,司马辛勤五世传。lín jiē lóu guān bǎi yú nián,sī mǎ xīn qín wǔ shì chuán。
凡在子孙俱肯构,敢忧门户或先颠。fán zài zi sūn jù kěn gòu,gǎn yōu mén hù huò xiān diān。
亢宗本是先人意,干蛊成于伯氏贤。kàng zōng běn shì xiān rén yì,gàn gǔ chéng yú bó shì xián。
他日举杯相属处,为留书阁井东偏。tā rì jǔ bēi xiāng shǔ chù,wèi liú shū gé jǐng dōng piān。

寄陈蓬州图南

冯山

临老蹉跎来剑阁,故人留滞在蓬池。lín lǎo cuō tuó lái jiàn gé,gù rén liú zhì zài péng chí。
光阴一别六七载,功业半生多少时。guāng yīn yī bié liù qī zài,gōng yè bàn shēng duō shǎo shí。
谪宦可怜嗟子骏,径归难学羡诚之。zhé huàn kě lián jiē zi jùn,jìng guī nán xué xiàn chéng zhī。
何当江上重携手,同到三轩看旧诗。hé dāng jiāng shàng zhòng xié shǒu,tóng dào sān xuān kàn jiù shī。

和邓温伯二首

冯山

不独高文耀世奇,曾将宏议振天维。bù dú gāo wén yào shì qí,céng jiāng hóng yì zhèn tiān wéi。
谁人才术能争首,自古功名贵及时。shuí rén cái shù néng zhēng shǒu,zì gǔ gōng míng guì jí shí。
暂别鹓鸿蓬海上,少留旌旆蜀江陲。zàn bié yuān hóng péng hǎi shàng,shǎo liú jīng pèi shǔ jiāng chuí。
西州笔砚虽衰落,会有中和乐职诗。xī zhōu bǐ yàn suī shuāi luò,huì yǒu zhōng hé lè zhí shī。

和邓温伯二首

冯山

虚誉交游共借推,清途俯首倦重窥。xū yù jiāo yóu gòng jiè tuī,qīng tú fǔ shǒu juàn zhòng kuī。
方将素志随鸥鹭,敢拂华巅望鵔鸃。fāng jiāng sù zhì suí ōu lù,gǎn fú huá diān wàng jùn yí。
衰晚欲成漳浦病,嗟矜犹得郑公诗。shuāi wǎn yù chéng zhāng pǔ bìng,jiē jīn yóu dé zhèng gōng shī。
相逢少置升沉事,且把金莲为倒垂。xiāng féng shǎo zhì shēng chén shì,qiě bǎ jīn lián wèi dào chuí。

送邓温伯

冯山

长羡横飞霄汉远,多惭窘步路途穷。zhǎng xiàn héng fēi xiāo hàn yuǎn,duō cán jiǒng bù lù tú qióng。
如何会合青天道,俱是衰迟白发翁。rú hé huì hé qīng tiān dào,jù shì shuāi chí bái fā wēng。
万里每嗟音信绝,一樽还喜笑言同。wàn lǐ měi jiē yīn xìn jué,yī zūn hái xǐ xiào yán tóng。
遨游莫作经春计,伫看高旌促召东。áo yóu mò zuò jīng chūn jì,zhù kàn gāo jīng cù zhào dōng。

和题成都诸公唱和集

冯山

诸公高咏蜀人编,唱和舂容近百篇。zhū gōng gāo yǒng shǔ rén biān,chàng hé chōng róng jìn bǎi piān。
厚重江山藏古气,轩翔雕鹗在秋天。hòu zhòng jiāng shān cáng gǔ qì,xuān xiáng diāo è zài qiū tiān。
不徒神物阴相护,兼有风谣乐共传。bù tú shén wù yīn xiāng hù,jiān yǒu fēng yáo lè gòng chuán。
谁谓开州新集好,退之题后始完全。shuí wèi kāi zhōu xīn jí hǎo,tuì zhī tí hòu shǐ wán quán。

和刘明复再游剑州东园二首

冯山

孤城寥落万山围,惟有东溪景最奇。gū chéng liáo luò wàn shān wéi,wéi yǒu dōng xī jǐng zuì qí。
拥传使华寻旧赏,满园春色待多时。yōng chuán shǐ huá xún jiù shǎng,mǎn yuán chūn sè dài duō shí。
援琴故故弹流水,隐几萧萧听竹枝。yuán qín gù gù dàn liú shuǐ,yǐn jǐ xiāo xiāo tīng zhú zhī。
摆脱风光情不尽,停车门外欲行迟。bǎi tuō fēng guāng qíng bù jǐn,tíng chē mén wài yù xíng chí。

和刘明复再游剑州东园二首

冯山

危亭飞阁照寒溪,重到依然杜宇啼。wēi tíng fēi gé zhào hán xī,zhòng dào yī rán dù yǔ tí。
好事且看韦守记,补亡思觅义山题。hǎo shì qiě kàn wéi shǒu jì,bǔ wáng sī mì yì shān tí。
频来已免山移诮,久坐翻为水乐迷。pín lái yǐ miǎn shān yí qiào,jiǔ zuò fān wèi shuǐ lè mí。
一宿有情非雅素,他年嵩洛是真栖。yī sù yǒu qíng fēi yǎ sù,tā nián sōng luò shì zhēn qī。

和徐之才喜雨

冯山

悯雨何须事祷祈,霈然未足便晴晖。mǐn yǔ hé xū shì dǎo qí,pèi rán wèi zú biàn qíng huī。
润通垄亩麦禾起,香遍园林樱笋肥。rùn tōng lǒng mǔ mài hé qǐ,xiāng biàn yuán lín yīng sǔn féi。
浮藻水生鱼聚戏,落花泥熟燕交飞。fú zǎo shuǐ shēng yú jù xì,luò huā ní shú yàn jiāo fēi。
民谣已洽丰年望,惟恐使车将北归。mín yáo yǐ qià fēng nián wàng,wéi kǒng shǐ chē jiāng běi guī。

和徐之才觜体

冯山

菜蔓全除看绿槐,木阴秾合乍闻雷。cài màn quán chú kàn lǜ huái,mù yīn nóng hé zhà wén léi。
田间虽荷沾濡泽,水际先忧荡溺灾。tián jiān suī hé zhān rú zé,shuǐ jì xiān yōu dàng nì zāi。
火气已随妖焰出,山光尤喜晚晴开。huǒ qì yǐ suí yāo yàn chū,shān guāng yóu xǐ wǎn qíng kāi。
门前雅致无馀事,惟见诗筒竞往来。mén qián yǎ zhì wú yú shì,wéi jiàn shī tǒng jìng wǎng lái。

寄新先辈蹇颀子长书记

冯山

年少才华自不群,果然飞步出儒绅。nián shǎo cái huá zì bù qún,guǒ rán fēi bù chū rú shēn。
汉廷大对无双手,蜀学巍科第四人。hàn tíng dà duì wú shuāng shǒu,shǔ xué wēi kē dì sì rén。
暂屈鹓鸾栖枳棘,行看雕鹗离风尘。zàn qū yuān luán qī zhǐ jí,xíng kàn diāo è lí fēng chén。
东川佳气因相待,共作荣归昼锦春。dōng chuān jiā qì yīn xiāng dài,gòng zuò róng guī zhòu jǐn chūn。

和杨寿祺承事见寄

冯山

道屈文章价不低,误传新句落天西。dào qū wén zhāng jià bù dī,wù chuán xīn jù luò tiān xī。
忽闻命驾趋云栈,犹忆同舟上井溪。hū wén mìng jià qū yún zhàn,yóu yì tóng zhōu shàng jǐng xī。
争叹科名淹旧发,谁怜簿领困沉迷。zhēng tàn kē míng yān jiù fā,shuí lián bù lǐng kùn chén mí。
相逢且约嘉陵酒,为洗关中数尺泥。xiāng féng qiě yuē jiā líng jiǔ,wèi xǐ guān zhōng shù chǐ ní。

送苗子君运使赴河东漕二首

冯山

圣君宵旰尚忧边,移领并汾将漕权。shèng jūn xiāo gàn shàng yōu biān,yí lǐng bìng fén jiāng cáo quán。
汉使已更三数节,壶关才下十馀年。hàn shǐ yǐ gèng sān shù jié,hú guān cái xià shí yú nián。
民情姑息方师后,兵计从容试上前。mín qíng gū xī fāng shī hòu,bīng jì cóng róng shì shàng qián。
卿相通途从此致,横飞雕鹗上秋天。qīng xiāng tōng tú cóng cǐ zhì,héng fēi diāo è shàng qiū tiān。
2301234567»