古诗词

与蒲宗孟传正察推

冯山

五月热无事,讼庭若扫刷。wǔ yuè rè wú shì,sòng tíng ruò sǎo shuā。
眼底簿书静,独坐痴闷发。yǎn dǐ bù shū jìng,dú zuò chī mèn fā。
上马出门去,不避烦与渴。shàng mǎ chū mén qù,bù bì fán yǔ kě。
幕中访贤友,且欲纾拥阏。mù zhōng fǎng xián yǒu,qiě yù shū yōng è。
洒水延我坐,解带意思活。sǎ shuǐ yán wǒ zuò,jiě dài yì sī huó。
清谈破尘滓,快若饮冰雪。qīng tán pò chén zǐ,kuài ruò yǐn bīng xuě。
青衫虽同服,所处类巾袜。qīng shān suī tóng fú,suǒ chù lèi jīn wà。
道均语言合,殊不间毫发。dào jūn yǔ yán hé,shū bù jiān háo fā。
十篇诗总解,金玉自磨戛。shí piān shī zǒng jiě,jīn yù zì mó jiá。
往时草草读,恨不见本末。wǎng shí cǎo cǎo dú,hèn bù jiàn běn mò。
全编使我尽,万漏都一括。quán biān shǐ wǒ jǐn,wàn lòu dōu yī kuò。
诸君好诗学,论议每相轧。zhū jūn hǎo shī xué,lùn yì měi xiāng yà。
破碎失本源,十尝见七八。pò suì shī běn yuán,shí cháng jiàn qī bā。
圣途久荒废,怜君力锄鏺。shèng tú jiǔ huāng fèi,lián jūn lì chú pō。
汉安隆中集,应和类控楬。hàn ān lóng zhōng jí,yīng hé lèi kòng jié。
驰骋气力壮,嵩岱可手揭。chí chěng qì lì zhuàng,sōng dài kě shǒu jiē。
形容若绘画,讥讽过赏罚。xíng róng ruò huì huà,jī fěng guò shǎng fá。
回头索平淡,春兴最清越。huí tóu suǒ píng dàn,chūn xīng zuì qīng yuè。
意外得真巧,漫不露雕割。yì wài dé zhēn qiǎo,màn bù lù diāo gē。
此皆绪馀尔,太仓出圭撮。cǐ jiē xù yú ěr,tài cāng chū guī cuō。
予虽素无闻,少小颇奸黠。yǔ suī sù wú wén,shǎo xiǎo pǒ jiān xiá。
僻涩追古意,芬芳慕贤哲。pì sè zhuī gǔ yì,fēn fāng mù xián zhé。
独自狂妄走,屡遭流辈喝。dú zì kuáng wàng zǒu,lǚ zāo liú bèi hē。
中道偶成病,两眼痛欲瞎。zhōng dào ǒu chéng bìng,liǎng yǎn tòng yù xiā。
见字辄昏雾,恨无金篦刮。jiàn zì zhé hūn wù,hèn wú jīn bì guā。
凛凛忧痼废,那更寻旧扎。lǐn lǐn yōu gù fèi,nà gèng xún jiù zhā。
平生志高远,缩小仅如钵。píng shēng zhì gāo yuǎn,suō xiǎo jǐn rú bō。
又从县道来,屈强且回拔。yòu cóng xiàn dào lái,qū qiáng qiě huí bá。
吏责常恐吓,民事日喧聒。lì zé cháng kǒng xià,mín shì rì xuān guā。
中烦变憔悴,馀愤成呕哕。zhōng fán biàn qiáo cuì,yú fèn chéng ǒu huì。
衔辔脱未去,俯首就一秣。xián pèi tuō wèi qù,fǔ shǒu jiù yī mò。
大叫虽慷慨,壮图已销杀。dà jiào suī kāng kǎi,zhuàng tú yǐ xiāo shā。
清华果无分,看人起门阀。qīng huá guǒ wú fēn,kàn rén qǐ mén fá。
羡君名声好,风谊纵超拔。xiàn jūn míng shēng hǎo,fēng yì zòng chāo bá。
凭陵欲轩翥,去势不可遏。píng líng yù xuān zhù,qù shì bù kě è。
然犹滞巴徼,官况饱辛辣。rán yóu zhì bā jiǎo,guān kuàng bǎo xīn là。
始初未识面,展手思挽撮。shǐ chū wèi shí miàn,zhǎn shǒu sī wǎn cuō。
相值偶相得,青松引藤葛。xiāng zhí ǒu xiāng dé,qīng sōng yǐn téng gé。
意气始投合,底里尽表察。yì qì shǐ tóu hé,dǐ lǐ jǐn biǎo chá。
文字本非敌,轻舫触巨筏。wén zì běn fēi dí,qīng fǎng chù jù fá。
雅趣均厚薄,高论借迂阔。yǎ qù jūn hòu báo,gāo lùn jiè yū kuò。
穷中烦慰藉,何异鱼喣沫。qióng zhōng fán wèi jí,hé yì yú xǔ mò。
俗态重趋走,仕路饶险滑。sú tài zhòng qū zǒu,shì lù ráo xiǎn huá。
且当学鸿渐,不能助苗揠。qiě dāng xué hóng jiàn,bù néng zhù miáo yà。
穷达盖有命,运转随坱圠。qióng dá gài yǒu mìng,yùn zhuǎn suí yǎng yà。
盖棺事始定,尝闻古人说。gài guān shì shǐ dìng,cháng wén gǔ rén shuō。
功名倘可期,因君为寻掇。gōng míng tǎng kě qī,yīn jūn wèi xún duō。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

偶成

冯山

长歌咏考槃,洒落正休官。zhǎng gē yǒng kǎo pán,sǎ luò zhèng xiū guān。
爱竹临溪倚,携书坐石看。ài zhú lín xī yǐ,xié shū zuò shí kàn。
足烦犹解屦,发秃自忘冠。zú fán yóu jiě jù,fā tū zì wàng guān。
愿为无多欲,持身到处安。yuàn wèi wú duō yù,chí shēn dào chù ān。

溪行

冯山

野景久不见,溪行如有逢。yě jǐng jiǔ bù jiàn,xī xíng rú yǒu féng。
长苔梳绿发,浅水卧青龙。zhǎng tái shū lǜ fā,qiǎn shuǐ wò qīng lóng。
石出沙仍带,桥危柱半舂。shí chū shā réng dài,qiáo wēi zhù bàn chōng。
日攲犹下马,赤脚洗尘踪。rì qī yóu xià mǎ,chì jiǎo xǐ chén zōng。

春闲

冯山

好景虽心赏,多情半睡降。hǎo jǐng suī xīn shǎng,duō qíng bàn shuì jiàng。
春声蜂绕屋,晴意鸟临窗。chūn shēng fēng rào wū,qíng yì niǎo lín chuāng。
渐老依花径,无机付酒缸。jiàn lǎo yī huā jìng,wú jī fù jiǔ gāng。
人生求适性,何苦自枞枞。rén shēng qiú shì xìng,hé kǔ zì cōng cōng。

即事二首

冯山

闭户尘缘息,忘机眼病除。bì hù chén yuán xī,wàng jī yǎn bìng chú。
就闲因教子,临老更知书。jiù xián yīn jiào zi,lín lǎo gèng zhī shū。
摆亚风前稻,婆娑雨后蔬。bǎi yà fēng qián dào,pó suō yǔ hòu shū。
穷中方得趣,门外已巾车。qióng zhōng fāng dé qù,mén wài yǐ jīn chē。

即事二首

冯山

旧病花浮眼,衰容雪到眉。jiù bìng huā fú yǎn,shuāi róng xuě dào méi。
风尘怜客久,筋力恨归迟。fēng chén lián kè jiǔ,jīn lì hèn guī chí。
所得真如梦,无厌固巳痴。suǒ dé zhēn rú mèng,wú yàn gù sì chī。
不知缘尽处,犹有几多时。bù zhī yuán jǐn chù,yóu yǒu jǐ duō shí。

渔翁

冯山

短棹拨轻舟,风恬江上游。duǎn zhào bō qīng zhōu,fēng tián jiāng shàng yóu。
机心重浪底,生计一钩头。jī xīn zhòng làng dǐ,shēng jì yī gōu tóu。
尽日不多得,中怀无寸忧。jǐn rì bù duō dé,zhōng huái wú cùn yōu。
夜深何处宿,孤屿笛声秋。yè shēn hé chù sù,gū yǔ dí shēng qiū。

野涧

冯山

苍莽长江迥,纡回小涧幽。cāng mǎng zhǎng jiāng jiǒng,yū huí xiǎo jiàn yōu。
势寻山脚转,声傍草根流。shì xún shān jiǎo zhuǎn,shēng bàng cǎo gēn liú。
暴雨沙汀涨,清风岸苇秋。bào yǔ shā tīng zhǎng,qīng fēng àn wěi qiū。
行行须到海,毋为曲湾留。xíng xíng xū dào hǎi,wú wèi qū wān liú。

和鲜于顷秀才见题小轩

冯山

一室仅容拙,新年尤好闲。yī shì jǐn róng zhuō,xīn nián yóu hǎo xián。
翻书消白昼,隐几有青山。fān shū xiāo bái zhòu,yǐn jǐ yǒu qīng shān。
人事少迎合,英流长往还。rén shì shǎo yíng hé,yīng liú zhǎng wǎng hái。
此心犹有恨,半在史文间。cǐ xīn yóu yǒu hèn,bàn zài shǐ wén jiān。

和蒲安行诚之见喜新受梓倅

冯山

故国连芳草,吾亲在白云。gù guó lián fāng cǎo,wú qīn zài bái yún。
荣归惭主父,虚语类终军。róng guī cán zhǔ fù,xū yǔ lèi zhōng jūn。
剑阁虽吟恋,潼江亦喜闻。jiàn gé suī yín liàn,tóng jiāng yì xǐ wén。
惟愁良友别,分手复何云。wéi chóu liáng yǒu bié,fēn shǒu fù hé yún。

击瓯楼

冯山

石上辞人赋,城高古郡楼。shí shàng cí rén fù,chéng gāo gǔ jùn lóu。
能将天外意,写尽曲中愁。néng jiāng tiān wài yì,xiě jǐn qū zhōng chóu。
湘瑟曾谁听,巴江只自流。xiāng sè céng shuí tīng,bā jiāng zhǐ zì liú。
倚栏吟月午,临下更迟留。yǐ lán yín yuè wǔ,lín xià gèng chí liú。

题灵溪寺

冯山

野寺无俗气,胜游方此回。yě sì wú sú qì,shèng yóu fāng cǐ huí。
水清巴字近,僧慧锦屏来。shuǐ qīng bā zì jìn,sēng huì jǐn píng lái。
秋阁山要起,溪门竹引开。qiū gé shān yào qǐ,xī mén zhú yǐn kāi。
尘踪不须扫,留恨寄苍苔。chén zōng bù xū sǎo,liú hèn jì cāng tái。

曲细道中

冯山

一溪流石色,万木耸山阴。yī xī liú shí sè,wàn mù sǒng shān yīn。
地僻有佳景,眼明劳寸心。dì pì yǒu jiā jǐng,yǎn míng láo cùn xīn。
坠猿犹挂壁,惊鸟忽移林。zhuì yuán yóu guà bì,jīng niǎo hū yí lín。
莫问去程远,行人方苦吟。mò wèn qù chéng yuǎn,xíng rén fāng kǔ yín。

巴州圣寿寺小阁

冯山

危阁已可爱,野僧仍见邀。wēi gé yǐ kě ài,yě sēng réng jiàn yāo。
滩稀逢水静,城近觉山朝。tān xī féng shuǐ jìng,chéng jìn jué shān cháo。
露发秋光润,风吹雨意销。lù fā qiū guāng rùn,fēng chuī yǔ yì xiāo。
巴童不知我,孤兴在渔樵。bā tóng bù zhī wǒ,gū xīng zài yú qiáo。

广滩驿寄知县卢大年职方

冯山

转步异南北,一程千万盘。zhuǎn bù yì nán běi,yī chéng qiān wàn pán。
将身试豺虎,无路出林峦。jiāng shēn shì chái hǔ,wú lù chū lín luán。
数屋近相接,孤城犹认看。shù wū jìn xiāng jiē,gū chéng yóu rèn kàn。
回惶中夜发,况守二年官。huí huáng zhōng yè fā,kuàng shǒu èr nián guān。

和普守勾士良辅元大夫见寄二首

冯山

相知思命驾,见教每书绅。xiāng zhī sī mìng jià,jiàn jiào měi shū shēn。
咫尺去无路,奋飞嗟此身。zhǐ chǐ qù wú lù,fèn fēi jiē cǐ shēn。
贪廉虽异操,出处幸为邻。tān lián suī yì cāo,chū chù xìng wèi lín。
肯笑刘郎病,前头万木春。kěn xiào liú láng bìng,qián tóu wàn mù chūn。
2301234567»