古诗词

侠少行

冯山

山东自古多才雄,辍耕陇上羞为农。shān dōng zì gǔ duō cái xióng,chuò gēng lǒng shàng xiū wèi nóng。
乡兵名在万选中,一日声价闻天聪。xiāng bīng míng zài wàn xuǎn zhōng,yī rì shēng jià wén tiān cōng。
十石弩力三石弓,殿前野战如飘风。shí shí nǔ lì sān shí gōng,diàn qián yě zhàn rú piāo fēng。
白锦战袍腰勒红,诏容走马出阊阖,都人仰看如飞鸿。bái jǐn zhàn páo yāo lēi hóng,zhào róng zǒu mǎ chū chāng hé,dōu rén yǎng kàn rú fēi hóng。
归来意气人谁及,道逢刺史犹长揖。guī lái yì qì rén shuí jí,dào féng cì shǐ yóu zhǎng yī。
邯郸白日袖剑行,振武青楼乘醉入。hán dān bái rì xiù jiàn xíng,zhèn wǔ qīng lóu chéng zuì rù。
传闻留后收兰州,姓名御笔亲点抽。chuán wén liú hòu shōu lán zhōu,xìng míng yù bǐ qīn diǎn chōu。
府金百镒轻一掷,且向塞外随遨游。fǔ jīn bǎi yì qīng yī zhì,qiě xiàng sāi wài suí áo yóu。
自此锄犁变任侠,夜事椎埋昼驰猎。zì cǐ chú lí biàn rèn xiá,yè shì chuí mái zhòu chí liè。
有田无人耕,有子不养家,田间父老长咨嗟。yǒu tián wú rén gēng,yǒu zi bù yǎng jiā,tián jiān fù lǎo zhǎng zī jiē。

冯山

宋普州安岳人,字允南。初名献能。时称鸿硕先生。嘉祐二年进士。熙宁末,为秘书丞、通判梓州。邓绾荐为台官,不就,退居二十年。后范祖禹荐于朝,官终祠部郎中。有《春秋通解》、《冯安岳集》。 冯山的作品>>

猜您喜欢

和山路梅花

冯山

传闻山下数枝梅,不免车帷暂一开。chuán wén shān xià shù zhī méi,bù miǎn chē wéi zàn yī kāi。
试向林梢亲手折,早知春意逼人来。shì xiàng lín shāo qīn shǒu zhé,zǎo zhī chūn yì bī rén lái。
何方归路参差见,更托严风次第催。hé fāng guī lù cān chà jiàn,gèng tuō yán fēng cì dì cuī。
莫作寻常花卉看,江南音信隔年回。mò zuò xún cháng huā huì kàn,jiāng nán yīn xìn gé nián huí。

和清晖亭

冯山

亭榭轩窗处处开,清晖嘉致号为魁。tíng xiè xuān chuāng chù chù kāi,qīng huī jiā zhì hào wèi kuí。
群峰有景互争出,一水无声相向来。qún fēng yǒu jǐng hù zhēng chū,yī shuǐ wú shēng xiāng xiàng lái。
已借寒光摇棨戟,莫辞欢赏费瓶罍。yǐ jiè hán guāng yáo qǐ jǐ,mò cí huān shǎng fèi píng léi。
新诗自属风骚将,何苦登临愧不才。xīn shī zì shǔ fēng sāo jiāng,hé kǔ dēng lín kuì bù cái。

送范百禄子功学士知谏院二首

冯山

天庭高议破群奸,先帝曾将侍从班。tiān tíng gāo yì pò qún jiān,xiān dì céng jiāng shì cóng bān。
谈笑一辞双阙去,缙绅遗恨十年间。tán xiào yī cí shuāng quē qù,jìn shēn yí hèn shí nián jiān。
倾朝每忆刘蕡对,侧席才闻贾谊还。qīng cháo měi yì liú fén duì,cè xí cái wén jiǎ yì hái。
言责逡巡非久计,行看鸣玉上鳌山。yán zé qūn xún fēi jiǔ jì,xíng kàn míng yù shàng áo shān。

送范百禄子功学士知谏院二首

冯山

圣贤中道意何如,历历樊川论谏书。shèng xián zhōng dào yì hé rú,lì lì fán chuān lùn jiàn shū。
要在致君成德业,不当沽直徇名誉。yào zài zhì jūn chéng dé yè,bù dāng gū zhí xùn míng yù。
平生忠义倾心际,后日经纶试手初。píng shēng zhōng yì qīng xīn jì,hòu rì jīng lún shì shǒu chū。
得意古人多气义,弹冠应有旧簪裾。dé yì gǔ rén duō qì yì,dàn guān yīng yǒu jiù zān jū。

和苗时中子君运判亭溪道中双白猿

冯山

雪白霜猿久已灵,江山但觉有馀清。xuě bái shuāng yuán jiǔ yǐ líng,jiāng shān dàn jué yǒu yú qīng。
优游此地不常出,皎洁一身能自明。yōu yóu cǐ dì bù cháng chū,jiǎo jié yī shēn néng zì míng。
高挂岂知神气王,仰看谁为骨毛惊。gāo guà qǐ zhī shén qì wáng,yǎng kàn shuí wèi gǔ máo jīng。
因吟佳句成遗恨,安得风前闻啸声。yīn yín jiā jù chéng yí hèn,ān dé fēng qián wén xiào shēng。

和子骏郎中清江道中

冯山

缭绕川原又载驰,人情风物共依依。liáo rào chuān yuán yòu zài chí,rén qíng fēng wù gòng yī yī。
胶舟野水涸将尽,卷雨岭云寒不飞。jiāo zhōu yě shuǐ hé jiāng jǐn,juǎn yǔ lǐng yún hán bù fēi。
岂惮长途劳使传,尚寻清景扣禅扉。qǐ dàn zhǎng tú láo shǐ chuán,shàng xún qīng jǐng kòu chán fēi。
前山次第看梅发,剩带新年春色归。qián shān cì dì kàn méi fā,shèng dài xīn nián chūn sè guī。

赴辟利台吕少蒙运判以诗回赠依韵谢之

冯山

随和箧笥号藏珍,物理求多渐失真。suí hé qiè sì hào cáng zhēn,wù lǐ qiú duō jiàn shī zhēn。
骐骥已胜千里足,鹪鹩才寄一枝身。qí jì yǐ shèng qiān lǐ zú,jiāo liáo cái jì yī zhī shēn。
自怜蹭蹬居前秕,岂意蹉跎接后尘。zì lián cèng dēng jū qián bǐ,qǐ yì cuō tuó jiē hòu chén。
穷达圣贤知有分,不同非望泽中人。qióng dá shèng xián zhī yǒu fēn,bù tóng fēi wàng zé zhōng rén。

和岑岩起莫轩

冯山

闻在幽轩隐使华,合归清望戴重纱。wén zài yōu xuān yǐn shǐ huá,hé guī qīng wàng dài zhòng shā。
手持温诏方行道,堂有慈亲即是家。shǒu chí wēn zhào fāng xíng dào,táng yǒu cí qīn jí shì jiā。
得意乡山频上看,异时蓬岛合重夸。dé yì xiāng shān pín shàng kàn,yì shí péng dǎo hé zhòng kuā。
登临强欲留诗句,苦恨风骚力未加。dēng lín qiáng yù liú shī jù,kǔ hèn fēng sāo lì wèi jiā。

送文与可知洋州

冯山

何事年年拥使麾,放身闲处避危机。hé shì nián nián yōng shǐ huī,fàng shēn xián chù bì wēi jī。
为思清汉还重去,犹厌承明未肯归。wèi sī qīng hàn hái zhòng qù,yóu yàn chéng míng wèi kěn guī。
天上荣途方策足,林间轻霭尚沾衣。tiān shàng róng tú fāng cè zú,lín jiān qīng ǎi shàng zhān yī。
区区斥鴳宁能啸,只得蓬蒿自在飞。qū qū chì yàn níng néng xiào,zhǐ dé péng hāo zì zài fēi。

赏梅呈李待制才元

冯山

镇雅墙阴看早梅,满城惟此一株开。zhèn yǎ qiáng yīn kàn zǎo méi,mǎn chéng wéi cǐ yī zhū kāi。
已驱禽鸟工夫尽,才共宾僚宴赏来。yǐ qū qín niǎo gōng fū jǐn,cái gòng bīn liáo yàn shǎng lái。
月照寒姿凌画烛,风传香蕊堕清杯。yuè zhào hán zī líng huà zhú,fēng chuán xiāng ruǐ duò qīng bēi。
玉堂深切归期近,少住花前醉几回。yù táng shēn qiè guī qī jìn,shǎo zhù huā qián zuì jǐ huí。

读刘宾客外集

冯山

七言常爱中山好,百首犹存外集多。qī yán cháng ài zhōng shān hǎo,bǎi shǒu yóu cún wài jí duō。
大约晚年知性命,一时清韵入中和。dà yuē wǎn nián zhī xìng mìng,yī shí qīng yùn rù zhōng hé。
森张剑戟虽无敌,隐约瑕疵惜未磨。sēn zhāng jiàn jǐ suī wú dí,yǐn yuē xiá cī xī wèi mó。
三绕花栏俱读尽,杜陵回首郁嵯峨。sān rào huā lán jù dú jǐn,dù líng huí shǒu yù cuó é。

还杨恬天隐长官家集

冯山

经世才高若命何,微茫骚雅寄编摩。jīng shì cái gāo ruò mìng hé,wēi máng sāo yǎ jì biān mó。
纯音已落人间久,孤愤犹存集外多。chún yīn yǐ luò rén jiān jiǔ,gū fèn yóu cún jí wài duō。
喜看仙巢鸣鸑鷟,重闻古匣奏云和。xǐ kàn xiān cháo míng yuè zhuó,zhòng wén gǔ xiá zòu yún hé。
殷勤归秩非无报,谁为沉文吊汨罗。yīn qín guī zhì fēi wú bào,shuí wèi chén wén diào mì luó。

寄题合江知县杨寿祺著作野亭

冯山

野亭何处访仙翁,安乐风烟迥不同。yě tíng hé chù fǎng xiān wēng,ān lè fēng yān jiǒng bù tóng。
千里清泉来塞外,四时佳景出山中。qiān lǐ qīng quán lái sāi wài,sì shí jiā jǐng chū shān zhōng。
偷身暂逐禽鱼乐,放意翻成笔砚工。tōu shēn zàn zhú qín yú lè,fàng yì fān chéng bǐ yàn gōng。
醉伴逍遥无计去,钩藤新熟荔枝红。zuì bàn xiāo yáo wú jì qù,gōu téng xīn shú lì zhī hóng。

和吕少蒙题大卿林下轩

冯山

归来何处解尘襟,幽径寻轩入茂林。guī lái hé chù jiě chén jīn,yōu jìng xún xuān rù mào lín。
身到静中方有我,事除诗外更无心。shēn dào jìng zhōng fāng yǒu wǒ,shì chú shī wài gèng wú xīn。
江山相就能清景,桂柏新成已翠阴。jiāng shān xiāng jiù néng qīng jǐng,guì bǎi xīn chéng yǐ cuì yīn。
闻说逍遥樽酒会,三卿鱼袋斗黄金。wén shuō xiāo yáo zūn jiǔ huì,sān qīng yú dài dòu huáng jīn。

题冯公举郎中清音亭

冯山

山水清音绕翠微,一亭风物里中稀。shān shuǐ qīng yīn rào cuì wēi,yī tíng fēng wù lǐ zhōng xī。
为怜鱼钓生平处,还向功名事了归。wèi lián yú diào shēng píng chù,hái xiàng gōng míng shì le guī。
白傅歌童聊自适,庄生鸥鸟自相依。bái fù gē tóng liáo zì shì,zhuāng shēng ōu niǎo zì xiāng yī。
区区贫阮长嗟叹,才有林居便拂衣。qū qū pín ruǎn zhǎng jiē tàn,cái yǒu lín jū biàn fú yī。