古诗词

白发吟

王迈

明发览青铜,寸白坠华簪。míng fā lǎn qīng tóng,cùn bái zhuì huá zān。
悬知不能免,岂意遽见侵。xuán zhī bù néng miǎn,qǐ yì jù jiàn qīn。
忆昔随群儿,总角混青衿。yì xī suí qún ér,zǒng jiǎo hùn qīng jīn。
纵弱不好弄,既冠知惜阴。zòng ruò bù hǎo nòng,jì guān zhī xī yīn。
时开磊块胸,浇之以古今。shí kāi lěi kuài xiōng,jiāo zhī yǐ gǔ jīn。
二十偕计书,进士路攲嵚。èr shí xié jì shū,jìn shì lù qī qīn。
迟迟十四年,一第酬苦心。chí chí shí sì nián,yī dì chóu kǔ xīn。
今年已六六,暮景来骎骎。jīn nián yǐ liù liù,mù jǐng lái qīn qīn。
一发照我眸,众发立森森。yī fā zhào wǒ móu,zhòng fā lì sēn sēn。
忽然一失笑,政要渠相寻。hū rán yī shī xiào,zhèng yào qú xiāng xún。
有田愿种玉,有腰愿垂金。yǒu tián yuàn zhǒng yù,yǒu yāo yuàn chuí jīn。
富贵岂不好,劳鹿那能禁。fù guì qǐ bù hǎo,láo lù nà néng jìn。
何如一床书,侑之绿绮琴。hé rú yī chuáng shū,yòu zhī lǜ qǐ qín。
远参兰茝香,清玩山水音。yuǎn cān lán chǎi xiāng,qīng wán shān shuǐ yīn。
高歌月满架,醉卧斗横参。gāo gē yuè mǎn jià,zuì wò dòu héng cān。
待教头半白,挂冠老山林。dài jiào tóu bàn bái,guà guān lǎo shān lín。
饮犊青草浦,盟鸥白沙浔。yǐn dú qīng cǎo pǔ,méng ōu bái shā xún。
凭虚唤张陆,听我白发吟。píng xū huàn zhāng lù,tīng wǒ bái fā yín。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。