古诗词

送表弟陈一鸣尧章入京

王迈

科目狭为途,英雄多短气。kē mù xiá wèi tú,yīng xióng duō duǎn qì。
宾贤诏一颁,应举纷如猬。bīn xián zhào yī bān,yīng jǔ fēn rú wèi。
低心逐时趋,练语避忌讳。dī xīn zhú shí qū,liàn yǔ bì jì huì。
得者固侥逾,失者徒歔欷。dé zhě gù jiǎo yú,shī zhě tú xū xī。
巨鳞不上钩,修翼不入罻。jù lín bù shàng gōu,xiū yì bù rù wèi。
乡选亦孔艰,计台征以汇。xiāng xuǎn yì kǒng jiān,jì tái zhēng yǐ huì。
我尝校兰省,厥岁在乙未。wǒ cháng xiào lán shěng,jué suì zài yǐ wèi。
时收甲乙科,多是戊己尉。shí shōu jiǎ yǐ kē,duō shì wù jǐ wèi。
国步矧多艰,志士发长喟。guó bù shěn duō jiān,zhì shì fā zhǎng kuì。
襄蜀涨氛妖,江淮方鼎沸。xiāng shǔ zhǎng fēn yāo,jiāng huái fāng dǐng fèi。
毛锥无能为,长剑使人畏。máo zhuī wú néng wèi,zhǎng jiàn shǐ rén wèi。
朝能立寸功,暮可攫富贵。cháo néng lì cùn gōng,mù kě jué fù guì。
二子趋玉京,道远不吝费。èr zi qū yù jīng,dào yuǎn bù lìn fèi。
进身假梯媒,流品孰泾渭。jìn shēn jiǎ tī méi,liú pǐn shú jīng wèi。
世科藉此登,亲望始宽慰。shì kē jí cǐ dēng,qīn wàng shǐ kuān wèi。
老我谬忧时,周嫠遑恤纬。lǎo wǒ miù yōu shí,zhōu lí huáng xù wěi。
诸公忌生语,悉力攻谤诽。zhū gōng jì shēng yǔ,xī lì gōng bàng fěi。
藿食可充饥,荷裳尚堪衣。huò shí kě chōng jī,hé shang shàng kān yī。
功名付君等,山林吾有味。gōng míng fù jūn děng,shān lín wú yǒu wèi。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。