古诗词

还毡行

王迈

老屋数十椽,下湿上又破。lǎo wū shù shí chuán,xià shī shàng yòu pò。
无端野狐精,昏夜入为盗。wú duān yě hú jīng,hūn yè rù wèi dào。
窃我三重毡,目之为奇货。qiè wǒ sān zhòng zhān,mù zhī wèi qí huò。
持以献朱门,曰此堪媚灶。chí yǐ xiàn zhū mén,yuē cǐ kān mèi zào。
自余失此物,志意不少挫。zì yú shī cǐ wù,zhì yì bù shǎo cuò。
苦节凌岁寒,羞颜薄时好。kǔ jié líng suì hán,xiū yán báo shí hǎo。
命义守大闲,潜深仍伏澳。mìng yì shǒu dà xián,qián shēn réng fú ào。
客从北方来,特以吉语告。kè cóng běi fāng lái,tè yǐ jí yǔ gào。
旧物将见还,前甑元不堕。jiù wù jiāng jiàn hái,qián zèng yuán bù duò。
余笑与客言,的有此说么。yú xiào yǔ kè yán,de yǒu cǐ shuō me。
孔光坐广堂,当局已昏耄。kǒng guāng zuò guǎng táng,dāng jú yǐ hūn mào。
余尝对天仗,正色数渠过。yú cháng duì tiān zhàng,zhèng sè shù qú guò。
其心不能容,未免含疾媢。qí xīn bù néng róng,wèi miǎn hán jí mào。
石显在宫闱,威福弄幽奥。shí xiǎn zài gōng wéi,wēi fú nòng yōu ào。
余又疏击之,见面定渠唾。yú yòu shū jī zhī,jiàn miàn dìng qú tuò。
其术方盛行,及此必图报。qí shù fāng shèng xíng,jí cǐ bì tú bào。
客乃宽余心,少安谨勿躁。kè nǎi kuān yú xīn,shǎo ān jǐn wù zào。
圣主赦宿愆,仁恩等天帱。shèng zhǔ shè sù qiān,rén ēn děng tiān chóu。
昭相爱善类,德量如海大。zhāo xiāng ài shàn lèi,dé liàng rú hǎi dà。
谗者害莫成,匪伊毡自到。chán zhě hài mò chéng,fěi yī zhān zì dào。
未几符其言,客喜相问劳。wèi jǐ fú qí yán,kè xǐ xiāng wèn láo。
劝客勿为喜,我且为时悼。quàn kè wù wèi xǐ,wǒ qiě wèi shí dào。
米石三十千,杭人死饥饿。mǐ shí sān shí qiān,háng rén sǐ jī è。
敌寨七百里,淮人共斩剉。dí zhài qī bǎi lǐ,huái rén gòng zhǎn cuò。
窖雪飞无留,融风扇炎燥。jiào xuě fēi wú liú,róng fēng shàn yán zào。
潮汐来无时,民庐陷泥涝。cháo xī lái wú shí,mín lú xiàn ní lào。
旱魃肆陆梁,妖禽辄鸣噪。hàn bá sì lù liáng,yāo qín zhé míng zào。
殒星光射人,雨雹威尤暴。yǔn xīng guāng shè rén,yǔ báo wēi yóu bào。
地轴疑翻腾,乾文讶颠倒。dì zhóu yí fān téng,qián wén yà diān dào。
昔余出硬语,万死敢一冒。xī yú chū yìng yǔ,wàn sǐ gǎn yī mào。
廷臣诮云狂,相国嫌愈傲。tíng chén qiào yún kuáng,xiāng guó xián yù ào。
不幸期年间,前言多践蹈。bù xìng qī nián jiān,qián yán duō jiàn dǎo。
今居山泽中,日向苍穹祷。jīn jū shān zé zhōng,rì xiàng cāng qióng dǎo。
一愿雨旸时,田畴足粳?。yī yuàn yǔ yáng shí,tián chóu zú jīng。
二愿干弋休,边境息巡逻。èr yuàn gàn yì xiū,biān jìng xī xún luó。
庶几老馀生,农圃得自课。shù jǐ lǎo yú shēng,nóng pǔ dé zì kè。
保此狂生名,比方散人号。bǎo cǐ kuáng shēng míng,bǐ fāng sàn rén hào。
不然瞻四方,欲往谁前导。bù rán zhān sì fāng,yù wǎng shuí qián dǎo。
虽粟不得食,况有毡可卧。suī sù bù dé shí,kuàng yǒu zhān kě wò。
人品有高卑,才气分锐惰。rén pǐn yǒu gāo bēi,cái qì fēn ruì duò。
嗟我甚低垂,赖君起吾懦。jiē wǒ shén dī chuí,lài jūn qǐ wú nuò。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。