古诗词

跋林学士宋卿帖

王迈

朝为一旅人,暮拾九品官。cháo wèi yī lǚ rén,mù shí jiǔ pǐn guān。
趾高气且浮,反面视孤寒。zhǐ gāo qì qiě fú,fǎn miàn shì gū hán。
昔闻韩魏公,义风塞人寰。xī wén hán wèi gōng,yì fēng sāi rén huán。
赤舄坐昼锦,有客排其关。chì xì zuò zhòu jǐn,yǒu kè pái qí guān。
孤身无所赍,乞公玉盥盘。gū shēn wú suǒ jī,qǐ gōng yù guàn pán。
公笑授之去,感涕双汍澜。gōng xiào shòu zhī qù,gǎn tì shuāng wán lán。
我始得此事,谓可耸俗观。wǒ shǐ dé cǐ shì,wèi kě sǒng sú guān。
家传书甚悉,国史载不完。jiā chuán shū shén xī,guó shǐ zài bù wán。
今见学士帖,烂然银钩蟠。jīn jiàn xué shì tiē,làn rán yín gōu pán。
方其一第初,半载游长安。fāng qí yī dì chū,bàn zài yóu zhǎng ān。
持书遗乡朋,客费无虚闲。chí shū yí xiāng péng,kè fèi wú xū xián。
近得奁中赀,分壮贫士颜。jìn dé lián zhōng zī,fēn zhuàng pín shì yán。
宁我食无鱼,不忍渠无餐。níng wǒ shí wú yú,bù rěn qú wú cān。
宁我裾无华,不忍渠衣单。níng wǒ jū wú huá,bù rěn qú yī dān。
臭味何所爱,敢言囊之悭。chòu wèi hé suǒ ài,gǎn yán náng zhī qiān。
犹愈轻薄儿,一笑黄金拚。yóu yù qīng báo ér,yī xiào huáng jīn pàn。
我来阅遗书,据案发长叹。wǒ lái yuè yí shū,jù àn fā zhǎng tàn。
纵横才片纸,突兀已万间。zòng héng cái piàn zhǐ,tū wù yǐ wàn jiān。
魏公为上相,庇士易为欢。wèi gōng wèi shàng xiāng,bì shì yì wèi huān。
林公初筮仕,为此良独难。lín gōng chū shì shì,wèi cǐ liáng dú nán。
景仰前辈人,高节骞云山。jǐng yǎng qián bèi rén,gāo jié qiān yún shān。
原下不可作,清风何时还。yuán xià bù kě zuò,qīng fēng hé shí hái。
泚笔哦此诗,寄名乌丝栏。cǐ bǐ ó cǐ shī,jì míng wū sī lán。
庶几一见者,可以激偷顽。shù jǐ yī jiàn zhě,kě yǐ jī tōu wán。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

寄陈起予宗夏二首

王迈

道有穷通时屈伸,夫君气概岂长贫。dào yǒu qióng tōng shí qū shēn,fū jūn qì gài qǐ zhǎng pín。
帐前弟子知无几,膝上郎君最可人。zhàng qián dì zi zhī wú jǐ,xī shàng láng jūn zuì kě rén。
苜蓿尽多聊一笑,栗梨见觅莫渠嗔。mù xu jǐn duō liáo yī xiào,lì lí jiàn mì mò qú chēn。
平生耿耿犹存否,五十端能贵买臣。píng shēng gěng gěng yóu cún fǒu,wǔ shí duān néng guì mǎi chén。

寄陈起予宗夏二首

王迈

昔共从师未裹头,如今双鬓各惊秋。xī gòng cóng shī wèi guǒ tóu,rú jīn shuāng bìn gè jīng qiū。
我无突兀万间厦,君自昂藏百尺楼。wǒ wú tū wù wàn jiān shà,jūn zì áng cáng bǎi chǐ lóu。
风雨苦多时事恶,英雄未遇老天愁。fēng yǔ kǔ duō shí shì è,yīng xióng wèi yù lǎo tiān chóu。
相思一夜不成寐,早起题诗寄便邮。xiāng sī yī yè bù chéng mèi,zǎo qǐ tí shī jì biàn yóu。

再和陈起予二首

王迈

龙蛰藏身来者伸,不妨抱道且安贫。lóng zhé cáng shēn lái zhě shēn,bù fáng bào dào qiě ān pín。
昼眠经笥夸群弟,夜拥绨袍忆故人。zhòu mián jīng sì kuā qún dì,yè yōng tí páo yì gù rén。
富贵未来招鬼笑,文章太好恐天嗔。fù guì wèi lái zhāo guǐ xiào,wén zhāng tài hǎo kǒng tiān chēn。
安排礼乐三千字,寓目他年许得臣。ān pái lǐ lè sān qiān zì,yù mù tā nián xǔ dé chén。

再和陈起予二首

王迈

一诵君诗一点头,华摛春艳气凌秋。yī sòng jūn shī yī diǎn tóu,huá chī chūn yàn qì líng qiū。
耳边厌听两蛙部,眼底新夸五凤楼。ěr biān yàn tīng liǎng wā bù,yǎn dǐ xīn kuā wǔ fèng lóu。
花信风残生酒兴,竹枝歌罢动闺愁。huā xìn fēng cán shēng jiǔ xīng,zhú zhī gē bà dòng guī chóu。
兰亭已近浮觞节,先把归期话置邮。lán tíng yǐ jìn fú shāng jié,xiān bǎ guī qī huà zhì yóu。

和后村刘甫纪梦

王迈

梦怀谏纸立前厢,梦觉披衣起细详。mèng huái jiàn zhǐ lì qián xiāng,mèng jué pī yī qǐ xì xiáng。
斗粟旧谣仍抗奏,籯金往训觉增光。dòu sù jiù yáo réng kàng zòu,yíng jīn wǎng xùn jué zēng guāng。
穹官紧职一时事,令子直臣千载香。qióng guān jǐn zhí yī shí shì,lìng zi zhí chén qiān zài xiāng。
报答君亲良有日,未应垂钓老沧浪。bào dá jūn qīn liáng yǒu rì,wèi yīng chuí diào lǎo cāng làng。

又赠刘铁面五星

王迈

刘君腹贮一天星,搜索真机泣六丁。liú jūn fù zhù yī tiān xīng,sōu suǒ zhēn jī qì liù dīng。
少可舌端无软语,秘传肘后有全经。shǎo kě shé duān wú ruǎn yǔ,mì chuán zhǒu hòu yǒu quán jīng。
话盟在昔疑犹梦,诗谶如今果叶灵。huà méng zài xī yí yóu mèng,shī chèn rú jīn guǒ yè líng。
我亦正为贫作祟,双眸赢得一番青。wǒ yì zhèng wèi pín zuò suì,shuāng móu yíng dé yī fān qīng。

和京教李景平

王迈

父子才名压二班,儒官咫尺近家山。fù zi cái míng yā èr bān,rú guān zhǐ chǐ jìn jiā shān。
官闲人羡清华选,诗好天开笑粲颜。guān xián rén xiàn qīng huá xuǎn,shī hǎo tiān kāi xiào càn yán。
雌甲一生甘守拙,雄飞千里莫渠攀。cí jiǎ yī shēng gān shǒu zhuō,xióng fēi qiān lǐ mò qú pān。
骨凡自分仙难做,懒去从人学九还。gǔ fán zì fēn xiān nán zuò,lǎn qù cóng rén xué jiǔ hái。

和京教李景平

王迈

美人清晓梦催班,老子心清只爱山。měi rén qīng xiǎo mèng cuī bān,lǎo zi xīn qīng zhǐ ài shān。
晚岁松筠留素节,艳春桃李付红颜。wǎn suì sōng yún liú sù jié,yàn chūn táo lǐ fù hóng yán。
官粗鹤料犹堪活,援寡龙门莫浪攀。guān cū hè liào yóu kān huó,yuán guǎ lóng mén mò làng pān。
满眼飞腾霄汉上,谁知倦翼已思还。mǎn yǎn fēi téng xiāo hàn shàng,shuí zhī juàn yì yǐ sī hái。

和京教李景平

王迈

天上仪邻懒趁班,愁云苦雨暗湖山。tiān shàng yí lín lǎn chèn bān,chóu yún kǔ yǔ àn hú shān。
绝怜黑黍纷披穗,空有决明鲜好颜。jué lián hēi shǔ fēn pī suì,kōng yǒu jué míng xiān hǎo yán。
忧国寸心增感慨,趋时俗驾倦追攀。yōu guó cùn xīn zēng gǎn kǎi,qū shí sú jià juàn zhuī pān。
幕中幸自文书省,诗债无缘久不还。mù zhōng xìng zì wén shū shěng,shī zhài wú yuán jiǔ bù hái。

送黄少遇非熊守德庆

王迈

三纪间关历宦途,萧然全似一臞儒。sān jì jiān guān lì huàn tú,xiāo rán quán shì yī qú rú。
耻趋东閤隳高节,甘向南州剖左符。chǐ qū dōng gé huī gāo jié,gān xiàng nán zhōu pōu zuǒ fú。
悃愊不能为健吏,清修端可律贪夫。kǔn bì bù néng wèi jiàn lì,qīng xiū duān kě lǜ tān fū。
羊城定见菊坡老,能为苍生一出无。yáng chéng dìng jiàn jú pō lǎo,néng wèi cāng shēng yī chū wú。

送蜀名父之子程刚仲世德擢甲科二首

王迈

一诵洋洋大对文,便知风骨是西人。yī sòng yáng yáng dà duì wén,biàn zhī fēng gǔ shì xī rén。
笔头重有千钧力,字面清无半点尘。bǐ tóu zhòng yǒu qiān jūn lì,zì miàn qīng wú bàn diǎn chén。
众羽群中鸣凤喙,潜渊深处摘龙鳞。zhòng yǔ qún zhōng míng fèng huì,qián yuān shēn chù zhāi lóng lín。
丈夫出处关初节,归去携名寿大椿。zhàng fū chū chù guān chū jié,guī qù xié míng shòu dà chūn。

送蜀名父之子程刚仲世德擢甲科二首

王迈

乃翁勇退急流中,家法森严在教忠。nǎi wēng yǒng tuì jí liú zhōng,jiā fǎ sēn yán zài jiào zhōng。
有子清材如结绿,告君直气贯晴虹。yǒu zi qīng cái rú jié lǜ,gào jūn zhí qì guàn qíng hóng。
甲科更合放头出,时论从来忌臆空。jiǎ kē gèng hé fàng tóu chū,shí lùn cóng lái jì yì kōng。
生长殊方同臭味,相期不朽是英雄。shēng zhǎng shū fāng tóng chòu wèi,xiāng qī bù xiǔ shì yīng xióng。

贺宋兄令子县尉之望擢第荣还

王迈

自从西笑便安排,果有佳音天上来。zì cóng xī xiào biàn ān pái,guǒ yǒu jiā yīn tiān shàng lái。
纵靶少年亲得隽,跨鞍老将几衔枚。zòng bǎ shǎo nián qīn dé juàn,kuà ān lǎo jiāng jǐ xián méi。
欢驰帝里泥金帖,喜溢亲庭药玉杯。huān chí dì lǐ ní jīn tiē,xǐ yì qīn tíng yào yù bēi。
造物与君良不薄,好将阴德厚栽培。zào wù yǔ jūn liáng bù báo,hǎo jiāng yīn dé hòu zāi péi。

用徐编修德夫韵贺其开藩旴江二首

王迈

几年泉谷养灵根,一立朝班敢尽言。jǐ nián quán gǔ yǎng líng gēn,yī lì cháo bān gǎn jǐn yán。
锁掣玉麟辞绀殿,符分金虎坐辕门。suǒ chè yù lín cí gàn diàn,fú fēn jīn hǔ zuò yuán mén。
郡条上日新施设,民瘼微时预讨论。jùn tiáo shàng rì xīn shī shè,mín mò wēi shí yù tǎo lùn。
勿鄙向来工珥笔,只将清净镇嚣喧。wù bǐ xiàng lái gōng ěr bǐ,zhǐ jiāng qīng jìng zhèn xiāo xuān。

用徐编修德夫韵贺其开藩旴江二首

王迈

君侯心事即苍冥,谔谔曾同唯唯争。jūn hóu xīn shì jí cāng míng,è è céng tóng wéi wéi zhēng。
医国奇方留后用,字民好事及今行。yī guó qí fāng liú hòu yòng,zì mín hǎo shì jí jīn xíng。
悬知夔卨班难继,且入龚黄传亦荣。xuán zhī kuí xiè bān nán jì,qiě rù gōng huáng chuán yì róng。
天诱圣衷差易耳,正人得路致隆平。tiān yòu shèng zhōng chà yì ěr,zhèng rén dé lù zhì lóng píng。