古诗词

送洪承信儒发西上

王迈

诗赋不直一杯水,明经谈笑博青紫。shī fù bù zhí yī bēi shuǐ,míng jīng tán xiào bó qīng zǐ。
两石争如识一丁,长枪得胜毛锥子。liǎng shí zhēng rú shí yī dīng,zhǎng qiāng dé shèng máo zhuī zi。
夫君稽古岁月深,雕虫童习素所耻。fū jūn jī gǔ suì yuè shēn,diāo chóng tóng xí sù suǒ chǐ。
奋身刀剑亦借径,未能免俗聊尔耳。fèn shēn dāo jiàn yì jiè jìng,wèi néng miǎn sú liáo ěr ěr。
朝来免胄翰墨场,妙发穿杨三昧矢。cháo lái miǎn zhòu hàn mò chǎng,miào fā chuān yáng sān mèi shǐ。
神人换鼻许正郎,朱衣点头相行李。shén rén huàn bí xǔ zhèng láng,zhū yī diǎn tóu xiāng xíng lǐ。
仙霞绝顶雪漫天,快上扶摇九万里。xiān xiá jué dǐng xuě màn tiān,kuài shàng fú yáo jiǔ wàn lǐ。
明春跃马白玉京,都人争看龙烧尾。míng chūn yuè mǎ bái yù jīng,dōu rén zhēng kàn lóng shāo wěi。
应笑向来点额人,方上桥门趋剑履。yīng xiào xiàng lái diǎn é rén,fāng shàng qiáo mén qū jiàn lǚ。
便须破费千黄金,邀侬一醉长安市。biàn xū pò fèi qiān huáng jīn,yāo nóng yī zuì zhǎng ān shì。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。