古诗词

赠术士陈谈天

王迈

我生之辰日在亢,斗牛之宿晻无耀。wǒ shēng zhī chén rì zài kàng,dòu niú zhī sù àn wú yào。
独有首尾二暴星,角立昴氐争系标。dú yǒu shǒu wěi èr bào xīng,jiǎo lì mǎo dī zhēng xì biāo。
一生奇蹇良苦之,已分青云输年少。yī shēng qí jiǎn liáng kǔ zhī,yǐ fēn qīng yún shū nián shǎo。
每逢星史说经躔,探手止之头屡掉。měi féng xīng shǐ shuō jīng chán,tàn shǒu zhǐ zhī tóu lǚ diào。
谈天一日叩斋扉,信口阳秋天下妙。tán tiān yī rì kòu zhāi fēi,xìn kǒu yáng qiū tiān xià miào。
数灵不用蓍草占,机秘时将道眼照。shù líng bù yòng shī cǎo zhàn,jī mì shí jiāng dào yǎn zhào。
玄中巧夺君平胎,圣处深入浑沌窍。xuán zhōng qiǎo duó jūn píng tāi,shèng chù shēn rù hún dùn qiào。
俗人筹星乱如麻,蠡测管窥工窃剽。sú rén chóu xīng luàn rú má,lí cè guǎn kuī gōng qiè piāo。
听君谈唾如秦青,字字宫商合腔调。tīng jūn tán tuò rú qín qīng,zì zì gōng shāng hé qiāng diào。
如何孤身无所赏,萍梗风波任浮漂。rú hé gū shēn wú suǒ shǎng,píng gěng fēng bō rèn fú piāo。
正缘苦泄造化机,真宰忌之神所诮。zhèng yuán kǔ xiè zào huà jī,zhēn zǎi jì zhī shén suǒ qiào。
方知多技故多穷,凡事皆然君莫笑。fāng zhī duō jì gù duō qióng,fán shì jiē rán jūn mò xiào。
虽然知己岂无人,试往京城谒权要。suī rán zhī jǐ qǐ wú rén,shì wǎng jīng chéng yè quán yào。
一丝莫久牛蹄湾,沧海六鳌待君钓。yī sī mò jiǔ niú tí wān,cāng hǎi liù áo dài jūn diào。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。