古诗词

读坡诗

王迈

先生诗笔觑天巧,国中往往无曹鲍。xiān shēng shī bǐ qù tiān qiǎo,guó zhōng wǎng wǎng wú cáo bào。
一读快如檄愈头,抓痒底用麻姑爪。yī dú kuài rú xí yù tóu,zhuā yǎng dǐ yòng má gū zhǎo。
千古词林有若人,谁复庸中夸佼佼。qiān gǔ cí lín yǒu ruò rén,shuí fù yōng zhōng kuā jiǎo jiǎo。
当年流落见丹心,悬知世道终难拗。dāng nián liú luò jiàn dān xīn,xuán zhī shì dào zhōng nán ǎo。
玉堂岂不愿公留,群吠其如尨也狡。yù táng qǐ bù yuàn gōng liú,qún fèi qí rú máng yě jiǎo。
出入风波千万里,葛巾野服混蛮獠。chū rù fēng bō qiān wàn lǐ,gé jīn yě fú hùn mán liáo。
饥来只字不堪煮,豆粥一盂粗可饱。jī lái zhǐ zì bù kān zhǔ,dòu zhōu yī yú cū kě bǎo。
跋前疐后竟何成,赢得清名占箕昴。bá qián zhì hòu jìng hé chéng,yíng dé qīng míng zhàn jī mǎo。
与公同时富贵人,名字磨灭随虮蚤。yǔ gōng tóng shí fù guì rén,míng zì mó miè suí jǐ zǎo。
丈夫当为不朽计,方寸莫被饥寒扰。zhàng fū dāng wèi bù xiǔ jì,fāng cùn mò bèi jī hán rǎo。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。