古诗词

赠林薪

王迈

丈夫惟穷不可讳,仆妾于人真短气。zhàng fū wéi qióng bù kě huì,pū qiè yú rén zhēn duǎn qì。
一技能精百不忧,有功翰墨尤足贵。yī jì néng jīng bǎi bù yōu,yǒu gōng hàn mò yóu zú guì。
林生家世本业儒,读书不利改佣书。lín shēng jiā shì běn yè rú,dú shū bù lì gǎi yōng shū。
计穷未肯与书绝,又学裁剪兼黏糊。jì qióng wèi kěn yǔ shū jué,yòu xué cái jiǎn jiān nián hú。
就中颇得三昧诀,翻腾碑画更奇绝。jiù zhōng pǒ dé sān mèi jué,fān téng bēi huà gèng qí jué。
持此可疗寒与饥,十指便当张仪舌。chí cǐ kě liáo hán yǔ jī,shí zhǐ biàn dāng zhāng yí shé。
昔我于生义理明,以我之困知生贫。xī wǒ yú shēng yì lǐ míng,yǐ wǒ zhī kùn zhī shēng pín。
我今一字不堪煮,生犹有技可资身。wǒ jīn yī zì bù kān zhǔ,shēng yóu yǒu jì kě zī shēn。
邺侯书堂高不过,好事人少俗人多。yè hóu shū táng gāo bù guò,hǎo shì rén shǎo sú rén duō。
把笔赠生以此歌,有剑无廪奈生何。bǎ bǐ zèng shēng yǐ cǐ gē,yǒu jiàn wú lǐn nài shēng hé。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。