古诗词

柏梁体简龚少益

王迈

青山四面画图张,溪流月下鸣汤汤。qīng shān sì miàn huà tú zhāng,xī liú yuè xià míng tāng tāng。
山之下兮水之旁,有人结茅作书堂。shān zhī xià xī shuǐ zhī páng,yǒu rén jié máo zuò shū táng。
诵声洒洒流琳琅,使我一听乐洋洋。sòng shēng sǎ sǎ liú lín láng,shǐ wǒ yī tīng lè yáng yáng。
应问谁为师匠良,风流相种如龚郎。yīng wèn shuí wèi shī jiàng liáng,fēng liú xiāng zhǒng rú gōng láng。
天孙付以锦绣肠,一挥十纸烂成章。tiān sūn fù yǐ jǐn xiù cháng,yī huī shí zhǐ làn chéng zhāng。
上与奎宿争光芒,器成未售此焉藏。shàng yǔ kuí sù zhēng guāng máng,qì chéng wèi shòu cǐ yān cáng。
吁嗟无地堪翱翔,尘缨自濯歌沧浪。xū jiē wú dì kān áo xiáng,chén yīng zì zhuó gē cāng làng。
床头金尽羞悭囊,山鬼吹灯夜恓惶。chuáng tóu jīn jǐn xiū qiān náng,shān guǐ chuī dēng yè xī huáng。
蚊雷聚噪肆颉颃,仗剑起舞涕泗滂。wén léi jù zào sì jié háng,zhàng jiàn qǐ wǔ tì sì pāng。
劝君停剑无庸伤,时平贤路如康庄。quàn jūn tíng jiàn wú yōng shāng,shí píng xián lù rú kāng zhuāng。
鸾凤引喙鸣高岗,时危此道隘且荒。luán fèng yǐn huì míng gāo gǎng,shí wēi cǐ dào ài qiě huāng。
横宝在道暗无光,运行如此休慨慷。héng bǎo zài dào àn wú guāng,yùn xíng rú cǐ xiū kǎi kāng。
男儿立身当自强,精金须经百鍊刚。nán ér lì shēn dāng zì qiáng,jīng jīn xū jīng bǎi liàn gāng。
膜外荣枯等秕糠,惟忠惟孝不可忘。mó wài róng kū děng bǐ kāng,wéi zhōng wéi xiào bù kě wàng。
请君倾耳听柏梁,谓余不信来对床。qǐng jūn qīng ěr tīng bǎi liáng,wèi yú bù xìn lái duì chuáng。

王迈

南宋诗人,字实之,一作贯之。自号臞轩居士。今福建仙游县园庄镇(旧称慈孝里)人。嘉定十年(公元1217年)进士,经历南外睦宗院教授、漳州通判等职。为人刚直敢言,刘克庄曾以\"策好人争诵,名高士责全\"诗句相赠。后来他由于应诏直言,被台官弹劾而降职。淳熙中,主持邵武军事务,死后追封为司农少卿。 王迈的作品>>

猜您喜欢

人日六言五首

王迈

饮食鲜能知味,巫医各有单传。yǐn shí xiān néng zhī wèi,wū yī gè yǒu dān chuán。
要得胸中活法,勿求纸上空言。yào dé xiōng zhōng huó fǎ,wù qiú zhǐ shàng kōng yán。

人日六言五首

王迈

六经桑麻谷粟,诸子绮縠奇珍。liù jīng sāng má gǔ sù,zhū zi qǐ hú qí zhēn。
常常灌溉胸次,久久功用入神。cháng cháng guàn gài xiōng cì,jiǔ jiǔ gōng yòng rù shén。

人日六言五首

王迈

岁月滔滔流水,友朋落落疏星。suì yuè tāo tāo liú shuǐ,yǒu péng luò luò shū xīng。
载酒谁诹奇字,焚香自读骚经。zài jiǔ shuí zōu qí zì,fén xiāng zì dú sāo jīng。