古诗词

寄燕山帅幕家侄季高一首

刘一止

畴昔江湖自在身,而今骑马犯边尘。chóu xī jiāng hú zì zài shēn,ér jīn qí mǎ fàn biān chén。
宁无楚尾吴头梦,历遍燕南赵北春。níng wú chǔ wěi wú tóu mèng,lì biàn yàn nán zhào běi chūn。
壮士似渠终有遇,衰年如我尚谁亲。zhuàng shì shì qú zhōng yǒu yù,shuāi nián rú wǒ shàng shuí qīn。
屈州抑县不伸里,老此嵚嵚可笑人。qū zhōu yì xiàn bù shēn lǐ,lǎo cǐ qīn qīn kě xiào rén。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。