古诗词

方秘监允迪挽诗二首

刘一止

声名三纪在中州,身到蓬山最上游。shēng míng sān jì zài zhōng zhōu,shēn dào péng shān zuì shàng yóu。
笃行岂惟今代少,摛辞仍向古人求。dǔ xíng qǐ wéi jīn dài shǎo,chī cí réng xiàng gǔ rén qiú。
独嗟宣室催归晚,不料漳滨卧病留。dú jiē xuān shì cuī guī wǎn,bù liào zhāng bīn wò bìng liú。
慷慨严尤三策在,暮年谁识子心忧。kāng kǎi yán yóu sān cè zài,mù nián shuí shí zi xīn yōu。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。