古诗词

方秘监允迪挽诗二首

刘一止

同舍西雍四十春,乱离君我两身存。tóng shě xī yōng sì shí chūn,luàn lí jūn wǒ liǎng shēn cún。
宁惟交道全金石,罕见人间此弟昆。níng wéi jiāo dào quán jīn shí,hǎn jiàn rén jiān cǐ dì kūn。
雅志泽民终莫遂,微言忧国岂堪论。yǎ zhì zé mín zhōng mò suì,wēi yán yōu guó qǐ kān lùn。
鸬鹚渡口千峰合,悽断西风泪睫昏。lú cí dù kǒu qiān fēng hé,qī duàn xī fēng lèi jié hūn。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。