古诗词

次韵倪文举芮国器扁舟见过溪上之作

刘一止

顿有两玉人,风流晋宋间。dùn yǒu liǎng yù rén,fēng liú jìn sòng jiān。
况复子倪子,妙思轻小山。kuàng fù zi ní zi,miào sī qīng xiǎo shān。
访我相后先,知我倦飞还。fǎng wǒ xiāng hòu xiān,zhī wǒ juàn fēi hái。
僮仆怪主人,羁絷如在闲。tóng pū guài zhǔ rén,jī zhí rú zài xián。
何曾得此客,能使意绪宽。hé céng dé cǐ kè,néng shǐ yì xù kuān。
从今望仙舟,我门肯常关。cóng jīn wàng xiān zhōu,wǒ mén kěn cháng guān。
春风孔郎溪,松下荆可班。chūn fēng kǒng láng xī,sōng xià jīng kě bān。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。