古诗词

哭吴亦虚一首

刘一止

髯吴少年日,轻车驾飞黄。rán wú shǎo nián rì,qīng chē jià fēi huáng。
授简千人中,风流蔼东梁。shòu jiǎn qiān rén zhōng,fēng liú ǎi dōng liáng。
根植苦不牢,一朝陨清商。gēn zhí kǔ bù láo,yī cháo yǔn qīng shāng。
谁者不归尽,我独哀此郎。shuí zhě bù guī jǐn,wǒ dú āi cǐ láng。
人物秀且美,叔夜惭龙章。rén wù xiù qiě měi,shū yè cán lóng zhāng。
眼看一抔土,瘗此白璧光。yǎn kàn yī póu tǔ,yì cǐ bái bì guāng。
空馀百篇诗,老语惊摧藏。kōng yú bǎi piān shī,lǎo yǔ jīng cuī cáng。
孤儿将谁赖,门户如冰霜。gū ér jiāng shuí lài,mén hù rú bīng shuāng。
我非山巨源,感念徒悲伤。wǒ fēi shān jù yuán,gǎn niàn tú bēi shāng。
恨墨慰九泉,别语尚微茫。hèn mò wèi jiǔ quán,bié yǔ shàng wēi máng。

刘一止

刘一止(1078~1160)字行简,号太简居士,湖州归安(今浙江湖州)人。宣和三年进士,累官中书舍人、给事中,以敷文阁直学士致仕。为文敏捷,博学多才,其诗为吕本中、陈与义所叹赏。有《苕溪集》。 刘一止的作品>>

猜您喜欢

题丁氏堂六言四首

刘一止

总自胸中描出,不妨怪怪奇奇。zǒng zì xiōng zhōng miáo chū,bù fáng guài guài qí qí。
雁荡龙湫仿佛,鸾翔凤舞参差。yàn dàng lóng jiǎo fǎng fú,luán xiáng fèng wǔ cān chà。

题丁氏堂六言四首

刘一止

翠峰欲并眉妩,艳蕊难争脸红。cuì fēng yù bìng méi wǔ,yàn ruǐ nán zhēng liǎn hóng。
昔日寒年枯木,何如此个家风。xī rì hán nián kū mù,hé rú cǐ gè jiā fēng。