古诗词

试诸葛生笔因书所怀寄诸弟

彭汝砺

最忆东林桧,婆娑一槛阴。zuì yì dōng lín guì,pó suō yī kǎn yīn。
寒枝生自好,细叶长还深。hán zhī shēng zì hǎo,xì yè zhǎng hái shēn。
记忆花香近,忧虞草蠹侵。jì yì huā xiāng jìn,yōu yú cǎo dù qīn。
弟兄勤爱惜,留慰百年心。dì xiōng qín ài xī,liú wèi bǎi nián xīn。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

杂咏诗其一

彭汝砺

诗轴亲题乞一寮,清心洗濯渴心焦。shī zhóu qīn tí qǐ yī liáo,qīng xīn xǐ zhuó kě xīn jiāo。
云移星月来幽隐,风引英茎下寂寥。yún yí xīng yuè lái yōu yǐn,fēng yǐn yīng jīng xià jì liáo。
肝胆尘生知几日,齿牙病起自今朝。gān dǎn chén shēng zhī jǐ rì,chǐ yá bìng qǐ zì jīn cháo。
疏愚强笑为生计,不识鳌宫路径遥。shū yú qiáng xiào wèi shēng jì,bù shí áo gōng lù jìng yáo。

九日独登城上台感怀寄兄长其一

彭汝砺

九日独登城上台,南山望尽祇尘埃。jiǔ rì dú dēng chéng shàng tái,nán shān wàng jǐn qí chén āi。
黄华虽富纷纷菊,绿蚁谁同滟滟杯。huáng huá suī fù fēn fēn jú,lǜ yǐ shuí tóng yàn yàn bēi。
时节独催双鬓雪,利名还见此心灰。shí jié dú cuī shuāng bìn xuě,lì míng hái jiàn cǐ xīn huī。
池阳星子多朋旧,能有音书万里来。chí yáng xīng zi duō péng jiù,néng yǒu yīn shū wàn lǐ lái。

和应诏吟

彭汝砺

又得华笺是浣溪,短窗翰墨自光辉。yòu dé huá jiān shì huàn xī,duǎn chuāng hàn mò zì guāng huī。
寒梅不动情相照,幽鸟无声意欲飞。hán méi bù dòng qíng xiāng zhào,yōu niǎo wú shēng yì yù fēi。
数四恩嘉成海渎,百千文字粲珠玑。shù sì ēn jiā chéng hǎi dú,bǎi qiān wén zì càn zhū jī。
风花未称相望意,特为君王述万机。fēng huā wèi chēng xiāng wàng yì,tè wèi jūn wáng shù wàn jī。

秋风

彭汝砺

风战江湖飞断梗,露零霄汉听征鸿。fēng zhàn jiāng hú fēi duàn gěng,lù líng xiāo hàn tīng zhēng hóng。
身虽流俗志万里,昔是少年今老翁。shēn suī liú sú zhì wàn lǐ,xī shì shǎo nián jīn lǎo wēng。
双眼久因尘事黑,病颜今为酒樽红。shuāng yǎn jiǔ yīn chén shì hēi,bìng yán jīn wèi jiǔ zūn hóng。
夜深胡蝶归魂梦,飞尽蓬瀛岛屿中。yè shēn hú dié guī hún mèng,fēi jǐn péng yíng dǎo yǔ zhōng。

山林

彭汝砺

鹤瘦松枯不自禁,穷愁千万欲相侵。hè shòu sōng kū bù zì jìn,qióng chóu qiān wàn yù xiāng qīn。
山林谁识谢公意,风月独高梁甫吟。shān lín shuí shí xiè gōng yì,fēng yuè dú gāo liáng fǔ yín。
行视水痕嗟未息,静看云影爱无心。xíng shì shuǐ hén jiē wèi xī,jìng kàn yún yǐng ài wú xīn。
懒随尘土趋时态,欲就丝桐丐古音。lǎn suí chén tǔ qū shí tài,yù jiù sī tóng gài gǔ yīn。

浩歌

彭汝砺

歌尽绿洲千古意,陶然初到性情真。gē jǐn lǜ zhōu qiān gǔ yì,táo rán chū dào xìng qíng zhēn。
试临华岳题诗笔,欲走沧浪买钓纶。shì lín huá yuè tí shī bǐ,yù zǒu cāng làng mǎi diào lún。
苔润一瓢贫气味,草荒三径久埃尘。tái rùn yī piáo pín qì wèi,cǎo huāng sān jìng jiǔ āi chén。
我心自有青云在,安得羁留浊水滨。wǒ xīn zì yǒu qīng yún zài,ān dé jī liú zhuó shuǐ bīn。

壮心

彭汝砺

锐气销磨一水平,壮心非欲避功名。ruì qì xiāo mó yī shuǐ píng,zhuàng xīn fēi yù bì gōng míng。
穷通有属都天意,忧乐无端自物情。qióng tōng yǒu shǔ dōu tiān yì,yōu lè wú duān zì wù qíng。
拂地延留山月影,褰帘收拾水风声。fú dì yán liú shān yuè yǐng,qiān lián shōu shí shuǐ fēng shēng。
清吟又得松陵侣,谁惜花前酒重倾。qīng yín yòu dé sōng líng lǚ,shuí xī huā qián jiǔ zhòng qīng。

大笑

彭汝砺

大笑花开倾屈卮,狂来不惜典春衣。dà xiào huā kāi qīng qū zhī,kuáng lái bù xī diǎn chūn yī。
飘浮世态知惟我,淡泊天真得者稀。piāo fú shì tài zhī wéi wǒ,dàn pō tiān zhēn dé zhě xī。
云汉露寒沾玉液,江天风静拂金徽。yún hàn lù hán zhān yù yè,jiāng tiān fēng jìng fú jīn huī。
樽罍易竭情无尽,海岳苍茫一梦飞。zūn léi yì jié qíng wú jǐn,hǎi yuè cāng máng yī mèng fēi。

步入

彭汝砺

步入浮游淡泊中,红尘无计到心胸。bù rù fú yóu dàn pō zhōng,hóng chén wú jì dào xīn xiōng。
微之散落诗千首,白也飘零酒百钟。wēi zhī sàn luò shī qiān shǒu,bái yě piāo líng jiǔ bǎi zhōng。
天地寂寥窥夜月,风霜悲惨看春松。tiān dì jì liáo kuī yè yuè,fēng shuāng bēi cǎn kàn chūn sōng。
清晨试引青铜照,一点朱丹入病容。qīng chén shì yǐn qīng tóng zhào,yī diǎn zhū dān rù bìng róng。

师言

彭汝砺

尝就师言卜所从,万为都起至诚功。cháng jiù shī yán bo suǒ cóng,wàn wèi dōu qǐ zhì chéng gōng。
天枢亹亹时长北,溪水悠悠夜亦东。tiān shū wěi wěi shí zhǎng běi,xī shuǐ yōu yōu yè yì dōng。
陋迹已生千古后,微怀方醉六经中。lòu jì yǐ shēng qiān gǔ hòu,wēi huái fāng zuì liù jīng zhōng。
竹林交友多才力,应念南轩一病翁。zhú lín jiāo yǒu duō cái lì,yīng niàn nán xuān yī bìng wēng。

县舍小饮因就伯逢求馔具

彭汝砺

霜凋老木青枫碎,雪尽空山夜月新。shuāng diāo lǎo mù qīng fēng suì,xuě jǐn kōng shān yè yuè xīn。
收拾村醪欲歌笑,咨嗟破突久埃尘。shōu shí cūn láo yù gē xiào,zī jiē pò tū jiǔ āi chén。
分为白屋穷宾客,回眷青云旧主人。fēn wèi bái wū qióng bīn kè,huí juàn qīng yún jiù zhǔ rén。
天地苦寒今有备,醉横诗笔觉精神。tiān dì kǔ hán jīn yǒu bèi,zuì héng shī bǐ jué jīng shén。

累承见酬因谢之

彭汝砺

千夫拱默看文阵,百战纵横及醉乡。qiān fū gǒng mò kàn wén zhèn,bǎi zhàn zòng héng jí zuì xiāng。
齐晋亦当忧鲁弱,韩吴终是怯秦强。qí jìn yì dāng yōu lǔ ruò,hán wú zhōng shì qiè qín qiáng。
威容敌国矜豪迈,气压羸兵急遁藏。wēi róng dí guó jīn háo mài,qì yā léi bīng jí dùn cáng。
他日相期坐帷幄,为君穷力破戎羌。tā rì xiāng qī zuò wéi wò,wèi jūn qióng lì pò róng qiāng。

匪躬先之桐庐因作诗送之

彭汝砺

男子生当自树立,莫令寂默终无名。nán zi shēng dāng zì shù lì,mò lìng jì mò zhōng wú míng。
膏粱孰与文章乐,锦绣不如仁义荣。gāo liáng shú yǔ wén zhāng lè,jǐn xiù bù rú rén yì róng。
予病淹留岂得已,子今闲暇固当行。yǔ bìng yān liú qǐ dé yǐ,zi jīn xián xiá gù dāng xíng。
竹林交契知安否,议论从容为寄声。zhú lín jiāo qì zhī ān fǒu,yì lùn cóng róng wèi jì shēng。

次韵晦之楚泗道中

彭汝砺

白日红尘身世劳,羡君诗兴自陶陶。bái rì hóng chén shēn shì láo,xiàn jūn shī xīng zì táo táo。
敢因锦绣邀青玉,漫把瑶琼报木桃。gǎn yīn jǐn xiù yāo qīng yù,màn bǎ yáo qióng bào mù táo。
冰雪正寒心始见,骐驎已老气终豪。bīng xuě zhèng hán xīn shǐ jiàn,qí lín yǐ lǎo qì zhōng háo。
一言起拜先生辱,羞愧无才及楚骚。yī yán qǐ bài xiān shēng rǔ,xiū kuì wú cái jí chǔ sāo。

暮雨

彭汝砺

暮雨忽随江上舟,寒风仿佛转清秋。mù yǔ hū suí jiāng shàng zhōu,hán fēng fǎng fú zhuǎn qīng qiū。
兴随烟月成千首,醉忤莺花长四愁。xīng suí yān yuè chéng qiān shǒu,zuì wǔ yīng huā zhǎng sì chóu。
不系可怜波上叶,忘机应喜海边鸥。bù xì kě lián bō shàng yè,wàng jī yīng xǐ hǎi biān ōu。
一声画角吹魂梦,散落淮天晓未收。yī shēng huà jiǎo chuī hún mèng,sàn luò huái tiān xiǎo wèi shōu。