古诗词

试诸葛生笔因书所怀寄诸弟

彭汝砺

榴结东林秀,维扬得此栽。liú jié dōng lín xiù,wéi yáng dé cǐ zāi。
春风百花落,暑雨数苞开。chūn fēng bǎi huā luò,shǔ yǔ shù bāo kāi。
转影临妆镜,飞香上酒杯。zhuǎn yǐng lín zhuāng jìng,fēi xiāng shàng jiǔ bēi。
江淮千里远,安得一枝来。jiāng huái qiān lǐ yuǎn,ān dé yī zhī lái。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

和深父学士

彭汝砺

故人气分比松筠,凌雨霜风转更新。gù rén qì fēn bǐ sōng yún,líng yǔ shuāng fēng zhuǎn gèng xīn。
暇日莫辞三斗酒,浮云便是百年身。xiá rì mò cí sān dòu jiǔ,fú yún biàn shì bǎi nián shēn。
今来古往只如此,弟唱兄酬莫厌频。jīn lái gǔ wǎng zhǐ rú cǐ,dì chàng xiōng chóu mò yàn pín。
雪霁拥炉须酩酊,月明分手更逡巡。xuě jì yōng lú xū mǐng dīng,yuè míng fēn shǒu gèng qūn xún。

和侯利建运使朝请

彭汝砺

当年置酒岘山亭,公作新诗我载赓。dāng nián zhì jiǔ xiàn shān tíng,gōng zuò xīn shī wǒ zài gēng。
疾病尚怜忧似醉,文章还看美如英。jí bìng shàng lián yōu shì zuì,wén zhāng hái kàn měi rú yīng。
伤哉无复老莱戏,久矣不闻韶乐声。shāng zāi wú fù lǎo lái xì,jiǔ yǐ bù wén sháo lè shēng。
饥鹄欲飞嗟已老,谬烦江汉借修程。jī gǔ yù fēi jiē yǐ lǎo,miù fán jiāng hàn jiè xiū chéng。

和通判朝奉宋丈

彭汝砺

尘事如毛日日生,故园久拟问归程。chén shì rú máo rì rì shēng,gù yuán jiǔ nǐ wèn guī chéng。
飞鹏怒薄扶摇上,病骥饥寻巀嵲行。fēi péng nù báo fú yáo shàng,bìng jì jī xún jié niè xíng。
绿野尽头迷汉水,白云深处是樊城。lǜ yě jǐn tóu mí hàn shuǐ,bái yún shēn chù shì fán chéng。
私怀借问何其似,祇看摇摇车上旌。sī huái jiè wèn hé qí shì,qí kàn yáo yáo chē shàng jīng。

和通判朝奉宋丈

彭汝砺

未忍田间老此生,衰迟已觉怯修程。wèi rěn tián jiān lǎo cǐ shēng,shuāi chí yǐ jué qiè xiū chéng。
频频彼似鸒斯党,踽踽吾非杕杜行。pín pín bǐ shì yù sī dǎng,jǔ jǔ wú fēi dì dù xíng。
云影昼迷芝岭路,水声夜到凤林城。yún yǐng zhòu mí zhī lǐng lù,shuǐ shēng yè dào fèng lín chéng。
仆夫不见人忧思,未晓匆匆已抗旌。pū fū bù jiàn rén yōu sī,wèi xiǎo cōng cōng yǐ kàng jīng。

再呈通判承议

彭汝砺

山边置酒水边行,鱼鸟于人各有情。shān biān zhì jiǔ shuǐ biān xíng,yú niǎo yú rén gè yǒu qíng。
终世果能著几屐,此时聊可濯吾缨。zhōng shì guǒ néng zhù jǐ jī,cǐ shí liáo kě zhuó wú yīng。
启期拍手夸三乐,渔父张颐笑独清。qǐ qī pāi shǒu kuā sān lè,yú fù zhāng yí xiào dú qīng。
四海一舟归未得,低徊长恐负平生。sì hǎi yī zhōu guī wèi dé,dī huái zhǎng kǒng fù píng shēng。

再呈通判承议

彭汝砺

南头如送北头迎,只有溪山不世情。nán tóu rú sòng běi tóu yíng,zhǐ yǒu xī shān bù shì qíng。
少日激昂投耒耜,老年辛苦畏簪缨。shǎo rì jī áng tóu lěi sì,lǎo nián xīn kǔ wèi zān yīng。
长松根脚龙蛇蛰,老鹤精神玉雪清。zhǎng sōng gēn jiǎo lóng shé zhé,lǎo hè jīng shén yù xuě qīng。
会得无生浑自足,还容款曲问长生。huì dé wú shēng hún zì zú,hái róng kuǎn qū wèn zhǎng shēng。

呈通判朝奉宋丈

彭汝砺

昨日南阳今淅川,驰驱不敢恨华颠。zuó rì nán yáng jīn xī chuān,chí qū bù gǎn hèn huá diān。
久披褐布是居士,时着斑衣犹少年。jiǔ pī hè bù shì jū shì,shí zhe bān yī yóu shǎo nián。
系屧记寻幽径竹,泛舟忆近碧池莲。xì xiè jì xún yōu jìng zhú,fàn zhōu yì jìn bì chí lián。
笑君与我浑相似,目病鳏鳏夜不眠。xiào jūn yǔ wǒ hún xiāng shì,mù bìng guān guān yè bù mián。

呈通判朝奉宋丈

彭汝砺

经时山川浪跋履,半夜衣裳时倒颠。jīng shí shān chuān làng bá lǚ,bàn yè yī shang shí dào diān。
尘土最能催白首,风波只会送流年。chén tǔ zuì néng cuī bái shǒu,fēng bō zhǐ huì sòng liú nián。
寂寥彭泽门栽柳,萧洒东林社结莲。jì liáo péng zé mén zāi liǔ,xiāo sǎ dōng lín shè jié lián。
语及故乡归未得,看云步月欲忘眠。yǔ jí gù xiāng guī wèi dé,kàn yún bù yuè yù wàng mián。

持正率和中丞诸公喜雨

彭汝砺

昊天旋日照宸忧,灵雨崇朝遍舜州。hào tiān xuán rì zhào chén yōu,líng yǔ chóng cháo biàn shùn zhōu。
云起山川初一点,水倾河汉欲交流。yún qǐ shān chuān chū yī diǎn,shuǐ qīng hé hàn yù jiāo liú。
欢愉散入舆人诵,润泽浑供万物求。huān yú sàn rù yú rén sòng,rùn zé hún gōng wàn wù qiú。
遥想玉山禾粒熟,来仪还见凤凰秋。yáo xiǎng yù shān hé lì shú,lái yí hái jiàn fèng huáng qiū。

持正率和中丞诸公喜雨

彭汝砺

盛德无烦百姓忧,分明灵贶厚齐州。shèng dé wú fán bǎi xìng yōu,fēn míng líng kuàng hòu qí zhōu。
精神散接诸天远,润泽横随四海流。jīng shén sàn jiē zhū tiān yuǎn,rùn zé héng suí sì hǎi liú。
玉色晬温知有喜,渊衷澄寂本无求。yù sè zuì wēn zhī yǒu xǐ,yuān zhōng chéng jì běn wú qiú。
史官屡得丰年事,还记熙宁第十秋。shǐ guān lǚ dé fēng nián shì,hái jì xī níng dì shí qiū。

奉寄深之学士子开侍郎

彭汝砺

万国承平道更尊,君王取士夙临轩。wàn guó chéng píng dào gèng zūn,jūn wáng qǔ shì sù lín xuān。
雕虫立废贾马赋,发策跂闻晁董言。diāo chóng lì fèi jiǎ mǎ fù,fā cè qí wén cháo dǒng yán。
兰艾同荣春霭霭,鱼龙欲化海浑浑。lán ài tóng róng chūn ǎi ǎi,yú lóng yù huà hǎi hún hún。
风流想见东华路,夹道传呼看状元。fēng liú xiǎng jiàn dōng huá lù,jiā dào chuán hū kàn zhuàng yuán。

时在集英幕中呈诸公学士

彭汝砺

衰病从来饭亦慵,不堪锁宿似南宫。shuāi bìng cóng lái fàn yì yōng,bù kān suǒ sù shì nán gōng。
夜凉月满重帘外,春雨花开一梦中。yè liáng yuè mǎn zhòng lián wài,chūn yǔ huā kāi yī mèng zhōng。
轩陛直言尊董氏,朝廷故事问胡公。xuān bì zhí yán zūn dǒng shì,cháo tíng gù shì wèn hú gōng。
文章久怪无新语,议论初欣有古风。wén zhāng jiǔ guài wú xīn yǔ,yì lùn chū xīn yǒu gǔ fēng。

和范学士韵

彭汝砺

大府池台能近郭,邻家花木巧当颜。dà fǔ chí tái néng jìn guō,lín jiā huā mù qiǎo dāng yán。
丛篁着雨初成径,巨石浮烟恰是山。cóng huáng zhe yǔ chū chéng jìng,jù shí fú yān qià shì shān。
御气即能驰碧落,战文谁敢敌黄间。yù qì jí néng chí bì luò,zhàn wén shuí gǎn dí huáng jiān。
乐天自得三无愠,易地何殊五不还。lè tiān zì dé sān wú yùn,yì dì hé shū wǔ bù hái。

和范学士韵

彭汝砺

先生亡子众推贤,号慕今犹似恸颜。xiān shēng wáng zi zhòng tuī xián,hào mù jīn yóu shì tòng yán。
西竺尝言空是色,南华亦笑泽藏山。xī zhú cháng yán kōng shì sè,nán huá yì xiào zé cáng shān。
由来世事无穷处,毕竟人生在几间。yóu lái shì shì wú qióng chù,bì jìng rén shēng zài jǐ jiān。
看著江流长泛泛,可言逝水不知还。kàn zhù jiāng liú zhǎng fàn fàn,kě yán shì shuǐ bù zhī hái。

和范学士韵

彭汝砺

日华苒苒在波澜,水色依依照面颜。rì huá rǎn rǎn zài bō lán,shuǐ sè yī yī zhào miàn yán。
汉上仙槎浮八月,海中金阙隐三山。hàn shàng xiān chá fú bā yuè,hǎi zhōng jīn quē yǐn sān shān。
芙蓉开席成阴处,杨柳维舟倒影间。fú róng kāi xí chéng yīn chù,yáng liǔ wéi zhōu dào yǐng jiān。
景物向人情不浅,频将风月送公还。jǐng wù xiàng rén qíng bù qiǎn,pín jiāng fēng yuè sòng gōng hái。