古诗词

上合肥太守侍读傅公

彭汝砺

肥水当时守,商岩几代孙。féi shuǐ dāng shí shǒu,shāng yán jǐ dài sūn。
精明应玄象,清白接灵源。jīng míng yīng xuán xiàng,qīng bái jiē líng yuán。
山岳分凝重,球琳让粹温。shān yuè fēn níng zhòng,qiú lín ràng cuì wēn。
一书开主惑,群力破奸魂。yī shū kāi zhǔ huò,qún lì pò jiān hún。
万事非吾计,孤忠自所存。wàn shì fēi wú jì,gū zhōng zì suǒ cún。
遗声双禁闼,宠锡两朱轓。yí shēng shuāng jìn tà,chǒng xī liǎng zhū fān。
道路生新乐,江湖洗旧民。dào lù shēng xīn lè,jiāng hú xǐ jiù mín。
泽馀沾草木,孚至及鱼豚。zé yú zhān cǎo mù,fú zhì jí yú tún。
不肖尘华幕,无材愧素餐。bù xiào chén huá mù,wú cái kuì sù cān。
误悬徐孺榻,喜上李膺门。wù xuán xú rú tà,xǐ shàng lǐ yīng mén。
簿领才伤拙,尘埃貌苦村。bù lǐng cái shāng zhuō,chén āi mào kǔ cūn。
初终承至训,老稚饮殊恩。chū zhōng chéng zhì xùn,lǎo zhì yǐn shū ēn。
遂恐徵书至,还归近侍尊。suì kǒng zhēng shū zhì,hái guī jìn shì zūn。
蛟龙不潜隐,雕鹗自飞翻。jiāo lóng bù qián yǐn,diāo è zì fēi fān。
会亦惩衰弊,应须正本原。huì yì chéng shuāi bì,yīng xū zhèng běn yuán。
纪纲维尽力,狐鼠可忘言。jì gāng wéi jǐn lì,hú shǔ kě wàng yán。
鼎鼐开先烈,盐梅及后昆。dǐng nài kāi xiān liè,yán méi jí hòu kūn。
只知心缱绻,不觉语真繁。zhǐ zhī xīn qiǎn quǎn,bù jué yǔ zhēn fán。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

大风无邪声,积雪不改色。dà fēng wú xié shēng,jī xuě bù gǎi sè。
根方为龙去,实拟待凤食。gēn fāng wèi lóng qù,shí nǐ dài fèng shí。
一日有不见,恍如岁三易。yī rì yǒu bù jiàn,huǎng rú suì sān yì。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

青竹老出蓝,紫竹嫩施粉。qīng zhú lǎo chū lán,zǐ zhú nèn shī fěn。
乐彼奇节并,岁寒不雕陨。lè bǐ qí jié bìng,suì hán bù diāo yǔn。
言如拾芥者,设意毋乃近。yán rú shí jiè zhě,shè yì wú nǎi jìn。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

尘土能污人,譬如衣匪浣。chén tǔ néng wū rén,pì rú yī fěi huàn。
窥临得清旷,其去已大半。kuī lín dé qīng kuàng,qí qù yǐ dà bàn。
不必濯沧浪,神明自还观。bù bì zhuó cāng làng,shén míng zì hái guān。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

时将景共好,物与心相投。shí jiāng jǐng gòng hǎo,wù yǔ xīn xiāng tóu。
旷览尽万物,分明一浮沤。kuàng lǎn jǐn wàn wù,fēn míng yī fú ōu。
此台无不并,乐只台上游。cǐ tái wú bù bìng,lè zhǐ tái shàng yóu。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

大池方如矩,小池曲如钩。dà chí fāng rú jǔ,xiǎo chí qū rú gōu。
方奚避污辱,曲不趋公侯。fāng xī bì wū rǔ,qū bù qū gōng hóu。
时傍白莲叶,独行青翰舟。shí bàng bái lián yè,dú xíng qīng hàn zhōu。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

枝干上参天,长松不枯槁。zhī gàn shàng cān tiān,zhǎng sōng bù kū gǎo。
朱顶雪衣裳,仙鹤颜色好。zhū dǐng xuě yī shang,xiān hè yán sè hǎo。
主人一千岁,似此松鹤老。zhǔ rén yī qiān suì,shì cǐ sōng hè lǎo。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

徙竹种前林,栽松满幽岛。xǐ zhú zhǒng qián lín,zāi sōng mǎn yōu dǎo。
主人无所忧,不用植萱草。zhǔ rén wú suǒ yōu,bù yòng zhí xuān cǎo。
吐纳奚所事,忘忧自难老。tǔ nà xī suǒ shì,wàng yōu zì nán lǎo。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

秋月如秋水,莹澈万里流。qiū yuè rú qiū shuǐ,yíng chè wàn lǐ liú。
我欲挹其清,登彼百尺楼。wǒ yù yì qí qīng,dēng bǐ bǎi chǐ lóu。
随时有佳趣,不但是中秋。suí shí yǒu jiā qù,bù dàn shì zhōng qiū。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

多稼为丰年,观言亦云乐。duō jià wèi fēng nián,guān yán yì yún lè。
秋云满原隰,漫不知厚薄。qiū yún mǎn yuán xí,màn bù zhī hòu báo。
帝力彼焉知,陶然饱耕穫。dì lì bǐ yān zhī,táo rán bǎo gēng huò。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

众人贪徇财,种利不种德。zhòng rén tān xùn cái,zhǒng lì bù zhǒng dé。
谁如之人心,白首能戒得。shuí rú zhī rén xīn,bái shǒu néng jiè dé。
以此风里闾,贪竞当自息。yǐ cǐ fēng lǐ lǘ,tān jìng dāng zì xī。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

岂不有春华,不如秋后香。qǐ bù yǒu chūn huá,bù rú qiū hòu xiāng。
红紫不禁风,黄花耐雪霜。hóng zǐ bù jìn fēng,huáng huā nài xuě shuāng。
几时登其亭,采采泛彼觞。jǐ shí dēng qí tíng,cǎi cǎi fàn bǐ shāng。

吴园杂咏十九首吴园

彭汝砺

众山走蜿蜒,高阁立崔嵬。zhòng shān zǒu wān yán,gāo gé lì cuī wéi。
流水横其前,时有薰风来。liú shuǐ héng qí qián,shí yǒu xūn fēng lái。
聊可解吾愠,敢言阜民财。liáo kě jiě wú yùn,gǎn yán fù mín cái。

晨起祠先农道中

彭汝砺

更阑烛花低,呼童起视夜。gèng lán zhú huā dī,hū tóng qǐ shì yè。
问夜如何其,露落月未谢。wèn yè rú hé qí,lù luò yuè wèi xiè。
皇帝共神明,朝燕或为罢。huáng dì gòng shén míng,cháo yàn huò wèi bà。
多仪礼有敬,少怠刑无赦。duō yí lǐ yǒu jìng,shǎo dài xíng wú shè。
今兹先农飨,上意在耕稼。jīn zī xiān nóng xiǎng,shàng yì zài gēng jià。
驾言投明起,不敢私安暇。jià yán tóu míng qǐ,bù gǎn sī ān xiá。
马蹄踏冰雪,雾露湿鞍马。mǎ tí tà bīng xuě,wù lù shī ān mǎ。
寒林月中影,十里开图画。hán lín yuè zhōng yǐng,shí lǐ kāi tú huà。
灯火望坛场,冠裳出次舍。dēng huǒ wàng tán chǎng,guān shang chū cì shě。
锵洋响金石,馨香纷彝斝。qiāng yáng xiǎng jīn shí,xīn xiāng fēn yí jiǎ。
百年礼乐中,万事无杂霸。bǎi nián lǐ lè zhōng,wàn shì wú zá bà。
昏冥久尘土,今日闻韶夏。hūn míng jiǔ chén tǔ,jīn rì wén sháo xià。
心知至诚通,自可膏泽下。xīn zhī zhì chéng tōng,zì kě gāo zé xià。
清风吹菽麦,绿阴密桑柘。qīng fēng chuī shū mài,lǜ yīn mì sāng zhè。
人家实仓廪,得以时婚嫁。rén jiā shí cāng lǐn,dé yǐ shí hūn jià。
四夷共安富,兵偃祭类祃。sì yí gòng ān fù,bīng yǎn jì lèi mà。
山川百神宁,天子乐无假。shān chuān bǎi shén níng,tiān zi lè wú jiǎ。
敢后秋冬报,还见击鼓御。gǎn hòu qiū dōng bào,hái jiàn jī gǔ yù。
顾予真缺然,何以补漏罅。gù yǔ zhēn quē rán,hé yǐ bǔ lòu xià。
尚堪逐农樵,击壤歌圣化。shàng kān zhú nóng qiáo,jī rǎng gē shèng huà。

自吉泛舟入赣

彭汝砺

我行欲从车,好风苦相招。wǒ xíng yù cóng chē,hǎo fēng kǔ xiāng zhāo。
谓言困行役,厌此道路遥。wèi yán kùn xíng yì,yàn cǐ dào lù yáo。
骎骎四骆马,终日在岧峣。qīn qīn sì luò mǎ,zhōng rì zài tiáo yáo。
簿书更追随,精耗发欲焦。bù shū gèng zhuī suí,jīng hào fā yù jiāo。
乃复泛柏舟,锦幔兰为桡。nǎi fù fàn bǎi zhōu,jǐn màn lán wèi ráo。
是时春始和,暖风秀兰苕。shì shí chūn shǐ hé,nuǎn fēng xiù lán sháo。
彼柳已青青,彼桃已夭夭。bǐ liǔ yǐ qīng qīng,bǐ táo yǐ yāo yāo。
王事敢不修,我行歌且谣。wáng shì gǎn bù xiū,wǒ xíng gē qiě yáo。
彼不知之者,谓我士也骄。bǐ bù zhī zhī zhě,wèi wǒ shì yě jiāo。
不知非所知,我兹以逍遥。bù zhī fēi suǒ zhī,wǒ zī yǐ xiāo yáo。

胡雏

彭汝砺

秃鬓胡雏色如玉,颊拳突起深其目。tū bìn hú chú sè rú yù,jiá quán tū qǐ shēn qí mù。
鼻头穹隆脚心曲,被裘骑马追鸿鹄。bí tóu qióng lóng jiǎo xīn qū,bèi qiú qí mǎ zhuī hóng gǔ。
出入林莽乘山谷,凌空绝险如平陆。chū rù lín mǎng chéng shān gǔ,líng kōng jué xiǎn rú píng lù。
臂鹰緤犬纷驰逐,雕弓羽箭黄金镞。bì yīng xiè quǎn fēn chí zhú,diāo gōng yǔ jiàn huáng jīn zú。
争血雉兔羞麋鹿,诡遇得禽非我欲。zhēng xuè zhì tù xiū mí lù,guǐ yù dé qín fēi wǒ yù。
莫怪小儿敏捷强,老宿胡人以此为风俗。mò guài xiǎo ér mǐn jié qiáng,lǎo sù hú rén yǐ cǐ wèi fēng sú。