古诗词

六月自西城归

彭汝砺

驾言将西征,呼仆问行李。jià yán jiāng xī zhēng,hū pū wèn xíng lǐ。
吾行无所苟,虽远亲则喜。wú xíng wú suǒ gǒu,suī yuǎn qīn zé xǐ。
痴儿不知事,饮血泪如水。chī ér bù zhī shì,yǐn xuè lèi rú shuǐ。
忆昨唐许边,逋逃聚蜂蚁。yì zuó táng xǔ biān,bū táo jù fēng yǐ。
巅崖寄巢穴,绝险不可迩。diān yá jì cháo xué,jué xiǎn bù kě ěr。
扑灭无先几,捕督误诏旨。pū miè wú xiān jǐ,bǔ dū wù zhào zhǐ。
是时寡妻病,吾计或可止。shì shí guǎ qī bìng,wú jì huò kě zhǐ。
君曰无妾私,促装勉行矣。jūn yuē wú qiè sī,cù zhuāng miǎn xíng yǐ。
妾病虽云危,姑慈有足恃。qiè bìng suī yún wēi,gū cí yǒu zú shì。
是身如浮云,永诀或此始。shì shēn rú fú yún,yǒng jué huò cǐ shǐ。
一马才登途,渠魁头挂市。yī mǎ cái dēng tú,qú kuí tóu guà shì。
犹虞未宁归,走讣忽在耳。yóu yú wèi níng guī,zǒu fù hū zài ěr。
羁栖二十年,粱肉饱有几。jī qī èr shí nián,liáng ròu bǎo yǒu jǐ。
单车行四方,岁月几万里。dān chē xíng sì fāng,suì yuè jǐ wàn lǐ。
私居乃如寄,方此还之彼。sī jū nǎi rú jì,fāng cǐ hái zhī bǐ。
爱君能知分,嗜苦同甘旨。ài jūn néng zhī fēn,shì kǔ tóng gān zhǐ。
誓欲相厥成,完百无一毁。shì yù xiāng jué chéng,wán bǎi wú yī huǐ。
中流即我弃,我恨无涯涘。zhōng liú jí wǒ qì,wǒ hèn wú yá sì。
家贫未能去,顾惜尚壮齿。jiā pín wèi néng qù,gù xī shàng zhuàng chǐ。
含愁复于行,嗜禄只自鄙。hán chóu fù yú xíng,shì lù zhǐ zì bǐ。
悠悠涉清汉,欲往辕更柅。yōu yōu shè qīng hàn,yù wǎng yuán gèng nǐ。
沧浪照颜面,不与旧相似。cāng làng zhào yán miàn,bù yǔ jiù xiāng shì。
蓬鬓生雪霜,龟胸点泥滓。péng bìn shēng xuě shuāng,guī xiōng diǎn ní zǐ。
骄阳恰中伏,旱魃方哆侈。jiāo yáng qià zhōng fú,hàn bá fāng duō chǐ。
山川惜阴雨,我稼病未起。shān chuān xī yīn yǔ,wǒ jià bìng wèi qǐ。
高堂蔽重帘,捉扇衣屡褫。gāo táng bì zhòng lián,zhuō shàn yī lǚ chǐ。
乃兹趋长途,登降遍峛崺。nǎi zī qū zhǎng tú,dēng jiàng biàn lǐ yǐ。
简书况有限,暮晚未担弛。jiǎn shū kuàng yǒu xiàn,mù wǎn wèi dān chí。
山名初外朝,岌嶪超众岿。shān míng chū wài cháo,jí yè chāo zhòng kuī。
晴天出万象,扰扰谁经记。qíng tiān chū wàn xiàng,rǎo rǎo shuí jīng jì。
滥觞一拳多,结构五丸累。làn shāng yī quán duō,jié gòu wǔ wán lèi。
蛟龙跨鸿蒙,殿阁耸碨礧。jiāo lóng kuà hóng méng,diàn gé sǒng wèi léi。
或植如剑戟,或覆如釜锜。huò zhí rú jiàn jǐ,huò fù rú fǔ qí。
或视而错愕,或行而迤逦。huò shì ér cuò è,huò xíng ér yí lǐ。
或大而无当,或立而不倚。huò dà ér wú dāng,huò lì ér bù yǐ。
干平七峰老,秀拔匪众比。gàn píng qī fēng lǎo,xiù bá fěi zhòng bǐ。
耆旧今所贵,瞻言但擎跽。qí jiù jīn suǒ guì,zhān yán dàn qíng jì。
马息联八叠,培塿看冈屺。mǎ xī lián bā dié,péi lǒu kàn gāng qǐ。
篮舆劳攀牵,卒饿弗克仔。lán yú láo pān qiān,zú è fú kè zǎi。
肺声几成雷,背汗欲濡轨。fèi shēng jǐ chéng léi,bèi hàn yù rú guǐ。
吾疲尚能徒,走骤托杖履。wú pí shàng néng tú,zǒu zhòu tuō zhàng lǚ。
岂不有林木,日昼方如燬。qǐ bù yǒu lín mù,rì zhòu fāng rú huǐ。
晓行怯雾露,夜涉愁蛇虺。xiǎo xíng qiè wù lù,yè shè chóu shé huī。
屋颓茇穷阎,鱼馁饭乾米。wū tuí bá qióng yán,yú něi fàn qián mǐ。
田功微粱稻,圃学蕃麻枲。tián gōng wēi liáng dào,pǔ xué fān má xǐ。
截筒户割漆,剥楮人抄纸。jié tǒng hù gē qī,bō chǔ rén chāo zhǐ。
千枫立青冥,万竹秀披靡。qiān fēng lì qīng míng,wàn zhú xiù pī mí。
时时得流泉,濯溉移日晷。shí shí dé liú quán,zhuó gài yí rì guǐ。
清音有可乐,往往中宫徵。qīng yīn yǒu kě lè,wǎng wǎng zhōng gōng zhēng。
孰谓彼房陵,千家住清泚。shú wèi bǐ fáng líng,qiān jiā zhù qīng cǐ。
神仙隐九室,绰约如处子。shén xiān yǐn jiǔ shì,chuò yuē rú chù zi。
安眠费春秋,官爵弃敝屣。ān mián fèi chūn qiū,guān jué qì bì xǐ。
宝公浮杯来,宴坐有旧址。bǎo gōng fú bēi lái,yàn zuò yǒu jiù zhǐ。
甘雨随众缘,凶年作蕃祉。gān yǔ suí zhòng yuán,xiōng nián zuò fān zhǐ。
欲游嗟不遑,怅望祇悬企。yù yóu jiē bù huáng,chàng wàng qí xuán qǐ。
东西更多山,小大或亿秭。dōng xī gèng duō shān,xiǎo dà huò yì zǐ。
未经夏禹凿,想待愚公徙。wèi jīng xià yǔ záo,xiǎng dài yú gōng xǐ。
横梯险相联,曲栈危半阺。héng tī xiǎn xiāng lián,qū zhàn wēi bàn dǐ。
避就为俯眉,循缘或颠趾。bì jiù wèi fǔ méi,xún yuán huò diān zhǐ。
女娲高第一,仅去天尺咫。nǚ wā gāo dì yī,jǐn qù tiān chǐ zhǐ。
黎明登其颠,星宿可俯视。lí míng dēng qí diān,xīng sù kě fǔ shì。
扶桑出晓日,洞彻及表里。fú sāng chū xiǎo rì,dòng chè jí biǎo lǐ。
丘陵杂茧栗,草木浮糠秕。qiū líng zá jiǎn lì,cǎo mù fú kāng bǐ。
补天闻故老,岂或有此理。bǔ tiān wén gù lǎo,qǐ huò yǒu cǐ lǐ。
天之于空虚,一大器而已。tiān zhī yú kōng xū,yī dà qì ér yǐ。
物或有不完,补之非天耻。wù huò yǒu bù wán,bǔ zhī fēi tiān chǐ。
酒觞荐明诚,感叹至横涕。jiǔ shāng jiàn míng chéng,gǎn tàn zhì héng tì。
留停仰妫墟,欲至更逶迤。liú tíng yǎng guī xū,yù zhì gèng wēi yí。
烟岚相薰蒸,闇黯常及巳。yān lán xiāng xūn zhēng,àn àn cháng jí sì。
杂民久薰陶,顽吏傲鞭棰。zá mín jiǔ xūn táo,wán lì ào biān chuí。
令人愧满面,虞舜昔居此。lìng rén kuì mǎn miàn,yú shùn xī jū cǐ。
商洛不十舍,惄焉想黄绮。shāng luò bù shí shě,nì yān xiǎng huáng qǐ。
奔驰浪南北,黾勉惭禄仕。bēn chí làng nán běi,mǐn miǎn cán lù shì。
纷纷昨夜梦,慈母倚门俟。fēn fēn zuó yè mèng,cí mǔ yǐ mén qí。
愿骑双鸿鹄,更挟四騄駬。yuàn qí shuāng hóng gǔ,gèng xié sì lù ěr。
言乘溪上舟,出宿城边址。yán chéng xī shàng zhōu,chū sù chéng biān zhǐ。
峰峦欲飞去,峭拔陵天委。fēng luán yù fēi qù,qiào bá líng tiān wěi。
神奇杂鬼怪,巧绝非劂剞。shén qí zá guǐ guài,qiǎo jué fēi jué jī。
龙盘秦世松,玉滴尧时髓。lóng pán qín shì sōng,yù dī yáo shí suǐ。
波澜杂云雾,莽苍在隐几。bō lán zá yún wù,mǎng cāng zài yǐn jǐ。
平生贪幽胜,短桨行复舣。píng shēng tān yōu shèng,duǎn jiǎng xíng fù yǐ。
一滩复一碛,却望无首尾。yī tān fù yī qì,què wàng wú shǒu wěi。
崭崭边傍石,出没竞谲诡。zhǎn zhǎn biān bàng shí,chū méi jìng jué guǐ。
细垂一丝缕,大作十虎兕。xì chuí yī sī lǚ,dà zuò shí hǔ sì。
冲撞非雷霆,震荡岸欲圮。chōng zhuàng fēi léi tíng,zhèn dàng àn yù pǐ。
鼋鼍不能游,蛟蜃得所恀。yuán tuó bù néng yóu,jiāo shèn dé suǒ shì。
悬流落千仞,急疾过发矢。xuán liú luò qiān rèn,jí jí guò fā shǐ。
浮生真如叶,转足见生死。fú shēng zhēn rú yè,zhuǎn zú jiàn shēng sǐ。
篙工相号呼,熟视但如砥。gāo gōng xiāng hào hū,shú shì dàn rú dǐ。
谓予且从陆,厥计亦非是。wèi yǔ qiě cóng lù,jué jì yì fēi shì。
吾生自有分,纤悉不在己。wú shēng zì yǒu fēn,xiān xī bù zài jǐ。
缅思濠上鱼,载顾山梁雉。miǎn sī háo shàng yú,zài gù shān liáng zhì。
未能脱缰锁,可恨讥炉锤。wèi néng tuō jiāng suǒ,kě hèn jī lú chuí。
孔卧弗暖席,禹行尚乘櫑。kǒng wò fú nuǎn xí,yǔ xíng shàng chéng léi。
所惭一无补,虚冒恩私被。suǒ cán yī wú bǔ,xū mào ēn sī bèi。
夜凉泛明月,不寐对潇洒。yè liáng fàn míng yuè,bù mèi duì xiāo sǎ。
凤林莽何处,草木秀嶷嶷。fèng lín mǎng hé chù,cǎo mù xiù yí yí。
槎头缩项鳊,不减河鲂美。chá tóu suō xiàng biān,bù jiǎn hé fáng měi。
习池今可游,尊酒慰劳只。xí chí jīn kě yóu,zūn jiǔ wèi láo zhǐ。
鸿雁杳未来,将诗寄双鲤。hóng yàn yǎo wèi lái,jiāng shī jì shuāng lǐ。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

广汉言事得陵州仁寿县将以诗迎之

彭汝砺

昨日除书下禁林,诏言明白洒宸襟。zuó rì chú shū xià jìn lín,zhào yán míng bái sǎ chén jīn。
诚留魏阙初非浅,望系朝廷晚更深。chéng liú wèi quē chū fēi qiǎn,wàng xì cháo tíng wǎn gèng shēn。
议论自关天下计,功名非系古人心。yì lùn zì guān tiān xià jì,gōng míng fēi xì gǔ rén xīn。
秋风行李归来未,旦暮虚怀迟玉音。qiū fēng xíng lǐ guī lái wèi,dàn mù xū huái chí yù yīn。

次张同年德父移松杉石楠海棠各赋一首

彭汝砺

孝思知欲寄无穷,手插松枝宅兆东。xiào sī zhī yù jì wú qióng,shǒu chā sōng zhī zhái zhào dōng。
始听灵根来涧底,会看高节入云中。shǐ tīng líng gēn lái jiàn dǐ,huì kàn gāo jié rù yún zhōng。
纷纷泪滴枝头露,扰扰愁随叶上风。fēn fēn lèi dī zhī tóu lù,rǎo rǎo chóu suí yè shàng fēng。
老尽雪霜终不变,亦知因此议穷通。lǎo jǐn xuě shuāng zhōng bù biàn,yì zhī yīn cǐ yì qióng tōng。

次张同年德父移松杉石楠海棠各赋一首

彭汝砺

张子纷纷非世情,栽杉为径护坟茔。zhāng zi fēn fēn fēi shì qíng,zāi shān wèi jìng hù fén yíng。
烟冥接叶愁俱满,露落低枝涕泗横。yān míng jiē yè chóu jù mǎn,lù luò dī zhī tì sì héng。
直干森森才满握,微阴细细欲盈城。zhí gàn sēn sēn cái mǎn wò,wēi yīn xì xì yù yíng chéng。
栽培会与风霜老,爱护无容蝼蚁生。zāi péi huì yǔ fēng shuāng lǎo,ài hù wú róng lóu yǐ shēng。

次张同年德父移松杉石楠海棠各赋一首

彭汝砺

石楠梭木照春山,颜色纷纷乱碧丹。shí nán suō mù zhào chūn shān,yán sè fēn fēn luàn bì dān。
剩叶如云散幽冢,清阴为盖覆灵坛。shèng yè rú yún sàn yōu zhǒng,qīng yīn wèi gài fù líng tán。
沾濡细雨生秋色,摇撼惊风长夜寒。zhān rú xì yǔ shēng qiū sè,yáo hàn jīng fēng zhǎng yè hán。
应并孤松长共老,好栽慈竹与同看。yīng bìng gū sōng zhǎng gòng lǎo,hǎo zāi cí zhú yǔ tóng kàn。

次张同年德父移松杉石楠海棠各赋一首

彭汝砺

见说无因寄孝心,自移花种碧山岑。jiàn shuō wú yīn jì xiào xīn,zì yí huā zhǒng bì shān cén。
栽培蒙密春先暖,想像迟回日为阴。zāi péi méng mì chūn xiān nuǎn,xiǎng xiàng chí huí rì wèi yīn。
多恨只悲新雨露,遗灵如得旧园林。duō hèn zhǐ bēi xīn yǔ lù,yí líng rú dé jiù yuán lín。
黄鹂不会人情思,亦向枝头送好音。huáng lí bù huì rén qíng sī,yì xiàng zhī tóu sòng hǎo yīn。

寄学芝山正叔寄诗有想叹之意次元韵

彭汝砺

想望独登城上台,重云不见首勤回。xiǎng wàng dú dēng chéng shàng tái,zhòng yún bù jiàn shǒu qín huí。
久分笑语心几塞,忽得诗书眼为开。jiǔ fēn xiào yǔ xīn jǐ sāi,hū dé shī shū yǎn wèi kāi。
草褐岸巾随鹿豕,佳山野水外尘埃。cǎo hè àn jīn suí lù shǐ,jiā shān yě shuǐ wài chén āi。
公名方与风霆远,未可窥余寂寞来。gōng míng fāng yǔ fēng tíng yuǎn,wèi kě kuī yú jì mò lái。

诗寄兄长并示十二十四舍弟

彭汝砺

去年马走途中雪,今日舟行湖上风。qù nián mǎ zǒu tú zhōng xuě,jīn rì zhōu xíng hú shàng fēng。
吾分自天俱有定,此忧如水自无穷。wú fēn zì tiān jù yǒu dìng,cǐ yōu rú shuǐ zì wú qióng。
谁知云汉双飞雁,自笑江湖一断蓬。shuí zhī yún hàn shuāng fēi yàn,zì xiào jiāng hú yī duàn péng。
只有彩衣情最乐,复嗟不与弟兄同。zhǐ yǒu cǎi yī qíng zuì lè,fù jiē bù yǔ dì xiōng tóng。

夏六月公济与弟六人游安国竹园某有诗

彭汝砺

万竹纷纷光欲流,花亭况在竹林幽。wàn zhú fēn fēn guāng yù liú,huā tíng kuàng zài zhú lín yōu。
阴藏绝径为深谷,风起炎天见早秋。yīn cáng jué jìng wèi shēn gǔ,fēng qǐ yán tiān jiàn zǎo qiū。
此地遂为千亩胜,吾侪非止七贤游。cǐ dì suì wèi qiān mǔ shèng,wú chái fēi zhǐ qī xián yóu。
清凉可爱无朝夕,无问昏鸦故未休。qīng liáng kě ài wú cháo xī,wú wèn hūn yā gù wèi xiū。

某在合肥尝梦同子直在横川旧游递中有诗往还子直见招因用前韵来寄

彭汝砺

春风把酒共溪边,南北纷纷遂五年。chūn fēng bǎ jiǔ gòng xī biān,nán běi fēn fēn suì wǔ nián。
绿绶终朝寄尘俗,青云昨夜梦神仙。lǜ shòu zhōng cháo jì chén sú,qīng yún zuó yè mèng shén xiān。
诗多老格知难继,易外新闻念未传。shī duō lǎo gé zhī nán jì,yì wài xīn wén niàn wèi chuán。
仿佛异时佳句在,吾游不敢负横川。fǎng fú yì shí jiā jù zài,wú yóu bù gǎn fù héng chuān。

汴水呈祖道

彭汝砺

万事无庸轻是非,扁舟吾与子同归。wàn shì wú yōng qīng shì fēi,biǎn zhōu wú yǔ zi tóng guī。
不知心逐征云远,安得身先去鸟飞。bù zhī xīn zhú zhēng yún yuǎn,ān dé shēn xiān qù niǎo fēi。
月入江湖生夜色,风吹花木长春晖。yuè rù jiāng hú shēng yè sè,fēng chuī huā mù zhǎng chūn huī。
鬓毛每笑多新雪,衣带频惊缓旧围。bìn máo měi xiào duō xīn xuě,yī dài pín jīng huǎn jiù wéi。

和祖道见致政王中允题壁

彭汝砺

里巷参差一水间,水边相失复三年。lǐ xiàng cān chà yī shuǐ jiān,shuǐ biān xiāng shī fù sān nián。
旧题想见风规好,清隐传闻志尚贤。jiù tí xiǎng jiàn fēng guī hǎo,qīng yǐn chuán wén zhì shàng xián。
道路尚能谈旧事,林泉宁复挂尘缘。dào lù shàng néng tán jiù shì,lín quán níng fù guà chén yuán。
迟回禄仕予真怯,不独无君郭外田。chí huí lù shì yǔ zhēn qiè,bù dú wú jūn guō wài tián。

江口道中

彭汝砺

道路春晴柳叶长,川原水涸草菰黄。dào lù chūn qíng liǔ yè zhǎng,chuān yuán shuǐ hé cǎo gū huáng。
阴晴天气犹寒食,村郭人家似故乡。yīn qíng tiān qì yóu hán shí,cūn guō rén jiā shì gù xiāng。
地旷马牛群放牧,时平儿女自耕桑。dì kuàng mǎ niú qún fàng mù,shí píng ér nǚ zì gēng sāng。
马蹄即踏江南路,村店相看酒一觞。mǎ tí jí tà jiāng nán lù,cūn diàn xiāng kàn jiǔ yī shāng。

和祖道渡江

彭汝砺

归上慈亲酒一觞,吾荣不啻插麾幢。guī shàng cí qīn jiǔ yī shāng,wú róng bù chì chā huī chuáng。
雨沾马辔行春野,风满舟樯泛晓航。yǔ zhān mǎ pèi xíng chūn yě,fēng mǎn zhōu qiáng fàn xiǎo háng。
江路好山随步履,人家流水照轩窗。jiāng lù hǎo shān suí bù lǚ,rén jiā liú shuǐ zhào xuān chuāng。
梅仙不怪多诗思,莺语纷纷燕子双。méi xiān bù guài duō shī sī,yīng yǔ fēn fēn yàn zi shuāng。

晓行

彭汝砺

迟明骑马听鸡号,雾露纷纷上鬓毛。chí míng qí mǎ tīng jī hào,wù lù fēn fēn shàng bìn máo。
烟宿平芜疑远水,风鸣高木听飞涛。yān sù píng wú yí yuǎn shuǐ,fēng míng gāo mù tīng fēi tāo。
暖回宿草春初见,光动扶桑日欲高。nuǎn huí sù cǎo chūn chū jiàn,guāng dòng fú sāng rì yù gāo。
横笛一声还出牧,稚儿无不笑吾劳。héng dí yī shēng hái chū mù,zhì ér wú bù xiào wú láo。

和致远登楼有感

彭汝砺

昔人已劝莫登楼,年少登楼应白头。xī rén yǐ quàn mò dēng lóu,nián shǎo dēng lóu yīng bái tóu。
鳷鹊雪残冰尚泮,蓬莱云静月如流。zhī què xuě cán bīng shàng pàn,péng lái yún jìng yuè rú liú。
灯棚影阔明千里,乐部声长在十洲。dēng péng yǐng kuò míng qiān lǐ,lè bù shēng zhǎng zài shí zhōu。
万物莫如公最乐,诗情应只为民忧。wàn wù mò rú gōng zuì lè,shī qíng yīng zhǐ wèi mín yōu。