古诗词

游岘首

彭汝砺

去年冬少雪,二月春始晴。qù nián dōng shǎo xuě,èr yuè chūn shǐ qíng。
南游岘首山,东下石头城。nán yóu xiàn shǒu shān,dōng xià shí tóu chéng。
揉蓝染江水,烂锦贴园英。róu lán rǎn jiāng shuǐ,làn jǐn tiē yuán yīng。
幽亭一杯酒,不用千载名。yōu tíng yī bēi jiǔ,bù yòng qiān zài míng。

彭汝砺

宋饶州鄱阳人,字器资。英宗治平二年进士第一。历任幕职官。所著《诗义》为王安石见重,补国子直讲。为监察御史里行,陈时政十事。论不当以宦者主兵。历江西转运判官、京西提点刑狱。哲宗元祐为中书舍人。反对以“车盖亭诗案”穷治蔡确,落职知徐州。哲宗亲政,权吏部尚书。后知江州。有《鄱阳集》等。 彭汝砺的作品>>

猜您喜欢

赠陈扩秀才

彭汝砺

原宪家无金玉储,生涯惟有一床书。yuán xiàn jiā wú jīn yù chǔ,shēng yá wéi yǒu yī chuáng shū。
众人清论谁知子,终日高谈谢起予。zhòng rén qīng lùn shuí zhī zi,zhōng rì gāo tán xiè qǐ yǔ。
叔夜未尝闻喜愠,伟容如不辨亲疏。shū yè wèi cháng wén xǐ yùn,wěi róng rú bù biàn qīn shū。
丈夫当重功名计,天子重阍好曳裾。zhàng fū dāng zhòng gōng míng jì,tiān zi zhòng hūn hǎo yè jū。

寄子文友

彭汝砺

古人湮没不能见,交道陵夷真可哀。gǔ rén yān méi bù néng jiàn,jiāo dào líng yí zhēn kě āi。
与子碧江相别后,到今青眼未曾开。yǔ zi bì jiāng xiāng bié hòu,dào jīn qīng yǎn wèi céng kāi。
几伤尺素无人寄,犹喜新鸿昨夜来。jǐ shāng chǐ sù wú rén jì,yóu xǐ xīn hóng zuó yè lái。
怀抱相思长抑郁,燕居还念此心哉。huái bào xiāng sī zhǎng yì yù,yàn jū hái niàn cǐ xīn zāi。

读张华传

彭汝砺

堂堂才业世无邻,坐揖荆吴属晋民。táng táng cái yè shì wú lín,zuò yī jīng wú shǔ jìn mín。
当日若知诛嬖妾,英魂未必死奸臣。dāng rì ruò zhī zhū bì qiè,yīng hún wèi bì sǐ jiān chén。
尚能博识周群物,谁使无谋卫一身。shàng néng bó shí zhōu qún wù,shuí shǐ wú móu wèi yī shēn。
典午基图从此殆,开编令我涕沾巾。diǎn wǔ jī tú cóng cǐ dài,kāi biān lìng wǒ tì zhān jīn。

春日

彭汝砺

青春久雨郊原暗,白日新开锦绣明。qīng chūn jiǔ yǔ jiāo yuán àn,bái rì xīn kāi jǐn xiù míng。
苒苒碧丝垂柳树,匀匀红粉上花英。rǎn rǎn bì sī chuí liǔ shù,yún yún hóng fěn shàng huā yīng。
人生最贵逢辰乐,暇日终当载酒行。rén shēng zuì guì féng chén lè,xiá rì zhōng dāng zài jiǔ xíng。
无为草玄成寂寞,便输风景属流莺。wú wèi cǎo xuán chéng jì mò,biàn shū fēng jǐng shǔ liú yīng。

和千乘先生诗

彭汝砺

蓬荜犹淹济世图,独持经术振群愚。péng bì yóu yān jì shì tú,dú chí jīng shù zhèn qún yú。
困穷自古饶贤者,功业于今属丈夫。kùn qióng zì gǔ ráo xián zhě,gōng yè yú jīn shǔ zhàng fū。
天下久思安石起,时人争笑孟轲迂。tiān xià jiǔ sī ān shí qǐ,shí rén zhēng xiào mèng kē yū。
何时币聘来莘亩,伫听嘉言上禁途。hé shí bì pìn lái shēn mǔ,zhù tīng jiā yán shàng jìn tú。

赋环翠轩池鸂鶒

彭汝砺

池轩澄澈岸花薰,吾爱微禽独此存。chí xuān chéng chè àn huā xūn,wú ài wēi qín dú cǐ cún。
野性尚思江海逸,灵心应识稻粱恩。yě xìng shàng sī jiāng hǎi yì,líng xīn yīng shí dào liáng ēn。
春风鼓舞波涛绿,夜月栖迟藻荇繁。chūn fēng gǔ wǔ bō tāo lǜ,yè yuè qī chí zǎo xìng fán。
沙雁溪凫应羡汝,光辉终日望华轩。shā yàn xī fú yīng xiàn rǔ,guāng huī zhōng rì wàng huá xuān。

与程德林

彭汝砺

俊骨风标固逸伦,况闻才术巧安民。jùn gǔ fēng biāo gù yì lún,kuàng wén cái shù qiǎo ān mín。
寻常恨不亲高谊,邂逅相逢即古人。xún cháng hèn bù qīn gāo yì,xiè hòu xiāng féng jí gǔ rén。
议论耻拘时俗态,笑歌惟取性情真。yì lùn chǐ jū shí sú tài,xiào gē wéi qǔ xìng qíng zhēn。
从今便作忘形契,安得相从席上珍。cóng jīn biàn zuò wàng xíng qì,ān dé xiāng cóng xí shàng zhēn。

病居寄程德林

彭汝砺

槿花时态厌羁贫,谁恤天涯卧病身。jǐn huā shí tài yàn jī pín,shuí xù tiān yá wò bìng shēn。
千里有家归未得,一心无赖恨长新。qiān lǐ yǒu jiā guī wèi dé,yī xīn wú lài hèn zhǎng xīn。
形容憔悴真衰汉,意气萧条似老人。xíng róng qiáo cuì zhēn shuāi hàn,yì qì xiāo tiáo shì lǎo rén。
恨乏酒樽将寂寞,独凭诗句诉酸辛。hèn fá jiǔ zūn jiāng jì mò,dú píng shī jù sù suān xīn。

月夜忆伯兄兼寄诸友

彭汝砺

炎暑遁逃天已凉,日阴苦短夜初长。yán shǔ dùn táo tiān yǐ liáng,rì yīn kǔ duǎn yè chū zhǎng。
风声日色尽秋意,海角天涯非故乡。fēng shēng rì sè jǐn qiū yì,hǎi jiǎo tiān yá fēi gù xiāng。
莺谷久离愁满眼,鸰原一别泪沾裳。yīng gǔ jiǔ lí chóu mǎn yǎn,líng yuán yī bié lèi zhān shang。
客情欲借清吟遣,诗就客情弥惨伤。kè qíng yù jiè qīng yín qiǎn,shī jiù kè qíng mí cǎn shāng。

适婺

彭汝砺

浮俗区区走利名,吾儒何事亦劳生。fú sú qū qū zǒu lì míng,wú rú hé shì yì láo shēng。
昔骑马作衢江计,今买舟为婺女行。xī qí mǎ zuò qú jiāng jì,jīn mǎi zhōu wèi wù nǚ xíng。
南北东西无定日,艰难险阻亦常情。nán běi dōng xī wú dìng rì,jiān nán xiǎn zǔ yì cháng qíng。
日多好景谁同咏,樽有清醪且自倾。rì duō hǎo jǐng shuí tóng yǒng,zūn yǒu qīng láo qiě zì qīng。

寄桐庐诸友

彭汝砺

整顿衰羸尚未苏,信音都向故人疏。zhěng dùn shuāi léi shàng wèi sū,xìn yīn dōu xiàng gù rén shū。
须怜犬子常多病,莫笑嵇康懒作书。xū lián quǎn zi cháng duō bìng,mò xiào jī kāng lǎn zuò shū。
庠序旧规还在否,道涂新况比何如。xiáng xù jiù guī hái zài fǒu,dào tú xīn kuàng bǐ hé rú。
鳞鸿若到江南地,愿寄声音一起予。lín hóng ruò dào jiāng nán dì,yuàn jì shēng yīn yī qǐ yǔ。

寄邹广道

彭汝砺

陋学常嗟趣识迷,羡君先得正途归。lòu xué cháng jiē qù shí mí,xiàn jūn xiān dé zhèng tú guī。
直从前哲评高下,羞与时人较是非。zhí cóng qián zhé píng gāo xià,xiū yǔ shí rén jiào shì fēi。
长愤荆蒿埋杞梓,忽惊沙砾得珠玑。zhǎng fèn jīng hāo mái qǐ zǐ,hū jīng shā lì dé zhū jī。
相从未几又相去,东望门阑心欲飞。xiāng cóng wèi jǐ yòu xiāng qù,dōng wàng mén lán xīn yù fēi。

寄邹广道

彭汝砺

夙昔闻君有古风,里闾邂逅一相逢。sù xī wén jūn yǒu gǔ fēng,lǐ lǘ xiè hòu yī xiāng féng。
金兰密契虽深结,风月高吟未款从。jīn lán mì qì suī shēn jié,fēng yuè gāo yín wèi kuǎn cóng。
宝玉如能庇嘉谷,微蒿终待倚长松。bǎo yù rú néng bì jiā gǔ,wēi hāo zhōng dài yǐ zhǎng sōng。
江头若有东归雁,时寄声音慰病容。jiāng tóu ruò yǒu dōng guī yàn,shí jì shēng yīn wèi bìng róng。

风便示君时叔宜二弟

彭汝砺

挂帆瞬息绝远水,行李逡巡临故乡。guà fān shùn xī jué yuǎn shuǐ,xíng lǐ qūn xún lín gù xiāng。
雨润棣棠千叶叶,云深鸿雁一行行。yǔ rùn dì táng qiān yè yè,yún shēn hóng yàn yī xíng xíng。
清吟未惬溪山胜,熟睡不知岐路长。qīng yín wèi qiè xī shān shèng,shú shuì bù zhī qí lù zhǎng。
邂逅此时同此乐,萱堂卮酒意难忘。xiè hòu cǐ shí tóng cǐ lè,xuān táng zhī jiǔ yì nán wàng。

简振道判官

彭汝砺

涉汴浮淮即渡江,一春饱满看沧浪。shè biàn fú huái jí dù jiāng,yī chūn bǎo mǎn kàn cāng làng。
临溪高柳为谁绿,隔浦幽花还自香。lín xī gāo liǔ wèi shuí lǜ,gé pǔ yōu huā hái zì xiāng。
暖日鱼儿浮密藻,轻风燕子语危樯。nuǎn rì yú ér fú mì zǎo,qīng fēng yàn zi yǔ wēi qiáng。
遥知景物烦酬唱,到日诗成几百章。yáo zhī jǐng wù fán chóu chàng,dào rì shī chéng jǐ bǎi zhāng。