古诗词

代书寄文莹道人

刘摰

白云孤起飞杳冥,光如片玉轻如冰。bái yún gū qǐ fēi yǎo míng,guāng rú piàn yù qīng rú bīng。
出山归山两何意,行止偶然无滞凝。chū shān guī shān liǎng hé yì,xíng zhǐ ǒu rán wú zhì níng。
故人浮舟数百里,得得访我湘江棱。gù rén fú zhōu shù bǎi lǐ,dé dé fǎng wǒ xiāng jiāng léng。
二十年间四相遇,童颠疏鬓霜各增。èr shí nián jiān sì xiāng yù,tóng diān shū bìn shuāng gè zēng。
寒斋笑语极微妙,共以身世均鴳鹏。hán zhāi xiào yǔ jí wēi miào,gòng yǐ shēn shì jūn yàn péng。
瞥然去矣不我告,振锡忽借南风乘。piē rán qù yǐ bù wǒ gào,zhèn xī hū jiè nán fēng chéng。
聊一徘徊驻衡岳,遂能放意穷临登。liáo yī pái huái zhù héng yuè,suì néng fàng yì qióng lín dēng。
崔嵬老骸不知倦,软舆蜡屐勤跻升。cuī wéi lǎo hái bù zhī juàn,ruǎn yú là jī qín jī shēng。
穷岩险谷访秘怪,往往清啸猿鸟惊。qióng yán xiǎn gǔ fǎng mì guài,wǎng wǎng qīng xiào yuán niǎo jīng。
长泉落石响寒玉,故意写在朱丝绳。zhǎng quán luò shí xiǎng hán yù,gù yì xiě zài zhū sī shéng。
仰挥云烟敛羽翼,俯听誉毁真蚊蝇。yǎng huī yún yān liǎn yǔ yì,fǔ tīng yù huǐ zhēn wén yíng。
书来所说谓如此,而惜携手无友朋。shū lái suǒ shuō wèi rú cǐ,ér xī xié shǒu wú yǒu péng。
又云吾庐已堪睡,况彼城市尤足憎。yòu yún wú lú yǐ kān shuì,kuàng bǐ chéng shì yóu zú zēng。
意若欺我在迁谪,故以胜事用夸矜。yì ruò qī wǒ zài qiān zhé,gù yǐ shèng shì yòng kuā jīn。
嗟如予者安足道,进退大计两未能。jiē rú yǔ zhě ān zú dào,jìn tuì dà jì liǎng wèi néng。
平生雅志在林壑,误落世纷亲缴矰。píng shēng yǎ zhì zài lín hè,wù luò shì fēn qīn jiǎo zēng。
悲吟黄鹄慕越客,谢病高居思茂陵。bēi yín huáng gǔ mù yuè kè,xiè bìng gāo jū sī mào líng。
羡子徜徉类云鹤,顾我拘窘如韝鹰。xiàn zi cháng yáng lèi yún hè,gù wǒ jū jiǒng rú gōu yīng。
故应题诗遍崖壁,曷若寄我勤缄縢。gù yīng tí shī biàn yá bì,hé ruò jì wǒ qín jiān téng。
山童痴立索书去,写此安足倾愁膺。shān tóng chī lì suǒ shū qù,xiě cǐ ān zú qīng chóu yīng。
猜您喜欢

清明后一日下沙

刘摰

微风吹□幸阴晴,笑侧吟鞭十里行。wēi fēng chuī xìng yīn qíng,xiào cè yín biān shí lǐ xíng。
时节早蚕生谷雨,人家新火接清明。shí jié zǎo cán shēng gǔ yǔ,rén jiā xīn huǒ jiē qīng míng。
衮衣犊鼻均无物,篱鴳云鹏各有情。gǔn yī dú bí jūn wú wù,lí yàn yún péng gè yǒu qíng。
欲挹浮丘挽春驭,尊罍定得泻东瀛。yù yì fú qiū wǎn chūn yù,zūn léi dìng dé xiè dōng yíng。

次韵唐诵植棕榈三绝句

刘摰

亭亭员干直,剪剪翠轮齐。tíng tíng yuán gàn zhí,jiǎn jiǎn cuì lún qí。
叶散夜叉样,恶名谁品题。yè sàn yè chā yàng,è míng shuí pǐn tí。

次韵唐诵植棕榈三绝句

刘摰

荣悴逐时序,纷纷红翠多。róng cuì zhú shí xù,fēn fēn hóng cuì duō。
谁同岁寒操,旁有羽林戈。shuí tóng suì hán cāo,páng yǒu yǔ lín gē。

次韵唐诵植棕榈三绝句

刘摰

种兰不当户,李以苦见容。zhǒng lán bù dāng hù,lǐ yǐ kǔ jiàn róng。
珍重主人意,东亭非要冲。zhēn zhòng zhǔ rén yì,dōng tíng fēi yào chōng。

次长守长历两孙自汶寄读诗韵

刘摰

阿守似其父,丰姿仍秀疏。ā shǒu shì qí fù,fēng zī réng xiù shū。
别翁犹数月,书驿且渠渠。bié wēng yóu shù yuè,shū yì qiě qú qú。

次长守长历两孙自汶寄读诗韵

刘摰

历也驹千里,新诗慰远思。lì yě jū qiān lǐ,xīn shī wèi yuǎn sī。
霜秋鱼酒美,来趁寿觞时。shuāng qiū yú jiǔ měi,lái chèn shòu shāng shí。

戏简许教授

刘摰

虽有董盐甘寂寞,如闻颜粥更艰辛。suī yǒu dǒng yán gān jì mò,rú wén yán zhōu gèng jiān xīn。
莫将秉釜论多少,聊为君家拂甑尘。mò jiāng bǐng fǔ lùn duō shǎo,liáo wèi jūn jiā fú zèng chén。

马融绛帐台

刘摰

汉守曾为绛帐师,升堂高弟许抠衣。hàn shǒu céng wèi jiàng zhàng shī,shēng táng gāo dì xǔ kōu yī。
传经无复当时事,只有沙禽自在飞。chuán jīng wú fù dāng shí shì,zhǐ yǒu shā qín zì zài fēi。

国风亭

刘摰

地灵真合有清辞,正在中和乐职时。dì líng zhēn hé yǒu qīng cí,zhèng zài zhōng hé lè zhí shí。
谁道诸诗吟不尽,试看亭上国风诗。shuí dào zhū shī yín bù jǐn,shì kàn tíng shàng guó fēng shī。

复古亭

刘摰

功大文雄岁月深,巍然高碣字生金。gōng dà wén xióng suì yuè shēn,wēi rán gāo jié zì shēng jīn。
台池得与吾民共,谁识邦家复古心。tái chí dé yǔ wú mín gòng,shuí shí bāng jiā fù gǔ xīn。

穿杨亭

刘摰

华构翚飞一望中,颜间篆墨扬秋风。huá gòu huī fēi yī wàng zhōng,yán jiān zhuàn mò yáng qiū fēng。
休矜百步穿杨巧,未及当年射虎功。xiū jīn bǎi bù chuān yáng qiǎo,wèi jí dāng nián shè hǔ gōng。

迎春亭

刘摰

亭接东风近晓霞,几多和气到萌芽。tíng jiē dōng fēng jìn xiǎo xiá,jǐ duō hé qì dào méng yá。
也知当日迎春意,不为松筠只为花。yě zhī dāng rì yíng chūn yì,bù wèi sōng yún zhǐ wèi huā。

朝宗亭

刘摰

亭下长江走浪花,朝宗东委去无涯。tíng xià zhǎng jiāng zǒu làng huā,cháo zōng dōng wěi qù wú yá。
何时银汉风涛稳,待泛仙人八月槎。hé shí yín hàn fēng tāo wěn,dài fàn xiān rén bā yuè chá。

澄心阁

刘摰

危栏倒影下千寻,空水无声万象沉。wēi lán dào yǐng xià qiān xún,kōng shuǐ wú shēng wàn xiàng chén。
试问登临来往客,几人澄得利名心。shì wèn dēng lín lái wǎng kè,jǐ rén chéng dé lì míng xīn。

七瑞堂

刘摰

草木生成亦偶然,谁将枝干验祥编。cǎo mù shēng chéng yì ǒu rán,shuí jiāng zhī gàn yàn xiáng biān。
如何并作当时瑞,寂寞如今五十年。rú hé bìng zuò dāng shí ruì,jì mò rú jīn wǔ shí nián。