古诗词

闻一二故人相继而逝感叹书怀

杨万里

故人昔同朝,与游每甚欢。gù rén xī tóng cháo,yǔ yóu měi shén huān。
岂缘势利合,相得文字间。qǐ yuán shì lì hé,xiāng dé wén zì jiān。
有顷各补外,不见今六年。yǒu qǐng gè bǔ wài,bù jiàn jīn liù nián。
我来荆溪上,敲榜索租钱。wǒ lái jīng xī shàng,qiāo bǎng suǒ zū qián。
故人复双入,飞上青云端。gù rén fù shuāng rù,fēi shàng qīng yún duān。
我虽世味澹,羡心能恝然。wǒ suī shì wèi dàn,xiàn xīn néng jiá rán。
忽传故人去,得书墨未干。hū chuán gù rén qù,dé shū mò wèi gàn。
又传故人亡,惊悼摧肺肝。yòu chuán gù rén wáng,jīng dào cuī fèi gān。
鼎贵良独佳,安贫未遽贤。dǐng guì liáng dú jiā,ān pín wèi jù xián。
向以我易彼,安知不作难。xiàng yǐ wǒ yì bǐ,ān zhī bù zuò nán。
今以彼易我,试问谁当悭。jīn yǐ bǐ yì wǒ,shì wèn shuí dāng qiān。
如何捐此躯,必要博好官。rú hé juān cǐ qū,bì yào bó hǎo guān。
顾谓妻与子,官满当归田。gù wèi qī yǔ zi,guān mǎn dāng guī tián。
我贱汝勿羞,我贫汝勿叹。wǒ jiàn rǔ wù xiū,wǒ pín rǔ wù tàn。
从汝丐我身,百年庶团栾。cóng rǔ gài wǒ shēn,bǎi nián shù tuán luán。
妻子笑答我,修短未易言。qī zi xiào dá wǒ,xiū duǎn wèi yì yán。
富贵必速殒,郭令当夭残。fù guì bì sù yǔn,guō lìng dāng yāo cán。
贫贱果永算,颜子寿必延。pín jiàn guǒ yǒng suàn,yán zi shòu bì yán。
我复答渠道,薄命我自怜。wǒ fù dá qú dào,báo mìng wǒ zì lián。
我福肯如郭,我德敢望颜。wǒ fú kěn rú guō,wǒ dé gǎn wàng yán。
造物本啬与,我乃多取旃。zào wù běn sè yǔ,wǒ nǎi duō qǔ zhān。
借令彼不怒,退省我独安。jiè lìng bǐ bù nù,tuì shěng wǒ dú ān。
汝言自有理,我意不可还。rǔ yán zì yǒu lǐ,wǒ yì bù kě hái。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

正月十九日五更诣天庆观谢雪闻都下尺雪旬日而毗陵三四微雪而已

杨万里

元宵风物又阑残,闭阁何曾出一看。yuán xiāo fēng wù yòu lán cán,bì gé hé céng chū yī kàn。
尚觉烛光欺病眼,旋添衣著试春寒。shàng jué zhú guāng qī bìng yǎn,xuán tiān yī zhù shì chūn hán。
中都尺雪逾旬许,此地飞花逐片乾。zhōng dōu chǐ xuě yú xún xǔ,cǐ dì fēi huā zhú piàn qián。
不待珠宫香火了,海风吹上紫金盘。bù dài zhū gōng xiāng huǒ le,hǎi fēng chuī shàng zǐ jīn pán。

夜坐

杨万里

背壁青灯劝读书,窥窗素月唤看渠。bèi bì qīng dēng quàn dú shū,kuī chuāng sù yuè huàn kàn qú。
向来诸老端何似,未必千年便不如。xiàng lái zhū lǎo duān hé shì,wèi bì qiān nián biàn bù rú。
春后春前双雪鬓,江南江北一茅庐。chūn hòu chūn qián shuāng xuě bìn,jiāng nán jiāng běi yī máo lú。
只愁夜饮无供给,小雨新肥半圃蔬。zhǐ chóu yè yǐn wú gōng gěi,xiǎo yǔ xīn féi bàn pǔ shū。

送罗永年西归

杨万里

梅莟香边踏雪来,杏花雨里带春回。méi hàn xiāng biān tà xuě lái,xìng huā yǔ lǐ dài chūn huí。
明朝解缆还千里,今日看花更一杯。míng cháo jiě lǎn hái qiān lǐ,jīn rì kàn huā gèng yī bēi。
谁遣文章太惊俗,何缘场屋不遗才。shuí qiǎn wén zhāng tài jīng sú,hé yuán chǎng wū bù yí cái。
南溪鸥鹭如相问,为报春吟费麝煤。nán xī ōu lù rú xiāng wèn,wèi bào chūn yín fèi shè méi。

寒食雨作

杨万里

双燕冲帘报禁烟,唤惊昼梦耸诗肩。shuāng yàn chōng lián bào jìn yān,huàn jīng zhòu mèng sǒng shī jiān。
晚寒政与花为地,晓雨能令水作天。wǎn hán zhèng yǔ huā wèi dì,xiǎo yǔ néng lìng shuǐ zuò tiān。
桃李海棠聊病眼,清明寒食又来年。táo lǐ hǎi táng liáo bìng yǎn,qīng míng hán shí yòu lái nián。
老来不办雕新句,报答风光且一篇。lǎo lái bù bàn diāo xīn jù,bào dá fēng guāng qiě yī piān。

三月十日

杨万里

才看桃李锦成围,忽便园林绿作堆。cái kàn táo lǐ jǐn chéng wéi,hū biàn yuán lín lǜ zuò duī。
远草将人双眼去,飞花引蝶过墙来。yuǎn cǎo jiāng rén shuāng yǎn qù,fēi huā yǐn dié guò qiáng lái。
簿书节里无多著,怀抱朝来得好开。bù shū jié lǐ wú duō zhù,huái bào cháo lái dé hǎo kāi。
已是七分春去了,何须鸟语苦相催。yǐ shì qī fēn chūn qù le,hé xū niǎo yǔ kǔ xiāng cuī。

次李倅子寿郡集诗韵

杨万里

苍璧新煎第二泉,博山深炷古龙涎。cāng bì xīn jiān dì èr quán,bó shān shēn zhù gǔ lóng xián。
草玄顾我非杨子,能赋如公是仲宣。cǎo xuán gù wǒ fēi yáng zi,néng fù rú gōng shì zhòng xuān。
诗社自甘编下户,醉乡何苦不开边。shī shè zì gān biān xià hù,zuì xiāng hé kǔ bù kāi biān。
穷州地主惭司业,不解时时与酒钱。qióng zhōu dì zhǔ cán sī yè,bù jiě shí shí yǔ jiǔ qián。

清明果饮二首

杨万里

南溪春酒碧于江,北地鹅梨白似霜。nán xī chūn jiǔ bì yú jiāng,běi dì é lí bái shì shuāng。
颓却老人山作玉,更加食邑醉为乡。tuí què lǎo rén shān zuò yù,gèng jiā shí yì zuì wèi xiāng。
春光如许天何负,雨点殊疏燕不妨。chūn guāng rú xǔ tiān hé fù,yǔ diǎn shū shū yàn bù fáng。
绝爱杞萌如紫蕨,为烹茗碗洗诗肠。jué ài qǐ méng rú zǐ jué,wèi pēng míng wǎn xǐ shī cháng。

清明果饮二首

杨万里

深著炉香浅著杯,杯行尽缓莫教催。shēn zhù lú xiāng qiǎn zhù bēi,bēi xíng jǐn huǎn mò jiào cuī。
可怜花树浑无赖,下却帘钩也入来。kě lián huā shù hún wú lài,xià què lián gōu yě rù lái。
雪藕新将削冰水,蔗霜只好点青梅。xuě ǒu xīn jiāng xuē bīng shuǐ,zhè shuāng zhǐ hǎo diǎn qīng méi。
明年寒食还家去,却忆荆溪花政开。míng nián hán shí hái jiā qù,què yì jīng xī huā zhèng kāi。

樱桃

杨万里

樱桃一雨半雕零,更与黄鹂翠羽争。yīng táo yī yǔ bàn diāo líng,gèng yǔ huáng lí cuì yǔ zhēng。
计会小风留紫脆,殷勤落日弄红明。jì huì xiǎo fēng liú zǐ cuì,yīn qín luò rì nòng hóng míng。
摘来珠颗光如湿,走下金盘不待倾。zhāi lái zhū kē guāng rú shī,zǒu xià jīn pán bù dài qīng。
天上荐新旧分赐,儿童犹解忆寅清。tiān shàng jiàn xīn jiù fēn cì,ér tóng yóu jiě yì yín qīng。

多稼亭前两槛芍药红白对开二百朵

杨万里

红红白白定谁先,袅袅娉娉各自妍。hóng hóng bái bái dìng shuí xiān,niǎo niǎo pīng pīng gè zì yán。
最是倚栏娇分外,却缘经雨意醒然。zuì shì yǐ lán jiāo fēn wài,què yuán jīng yǔ yì xǐng rán。
晚春早夏浑无伴,暖艳晴香政可怜。wǎn chūn zǎo xià hún wú bàn,nuǎn yàn qíng xiāng zhèng kě lián。
好为花王作花相,不应只遣侍甘泉。hǎo wèi huā wáng zuò huā xiāng,bù yīng zhǐ qiǎn shì gān quán。

暮雨既霁将儿辈登多稼亭

杨万里

一霎滂沱一霎晴,檐间点滴尚残声。yī shà pāng tuó yī shà qíng,yán jiān diǎn dī shàng cán shēng。
水将树影乱揉碎,月与日光相对明。shuǐ jiāng shù yǐng luàn róu suì,yuè yǔ rì guāng xiāng duì míng。
试数六宵还五雨,坐令夏热作秋清。shì shù liù xiāo hái wǔ yǔ,zuò lìng xià rè zuò qiū qīng。
儿曹小住休归去,更听风蝉子细鸣。ér cáo xiǎo zhù xiū guī qù,gèng tīng fēng chán zi xì míng。

苦热登多稼亭二首

杨万里

日脚斜红欲暮天,倚栏垂手弄云烟。rì jiǎo xié hóng yù mù tiān,yǐ lán chuí shǒu nòng yún yān。
两行相对树如许,一叶不摇风寂然。liǎng xíng xiāng duì shù rú xǔ,yī yè bù yáo fēng jì rán。
剩欲啜茶还罢去,却愁通夕不成眠。shèng yù chuài chá hái bà qù,què chóu tōng xī bù chéng mián。
黑丝半把垂天外,白雨初生远岭边。hēi sī bàn bǎ chuí tiān wài,bái yǔ chū shēng yuǎn lǐng biān。

苦热登多稼亭二首

杨万里

吏散庭空便悄然,不须休日始偷闲。lì sàn tíng kōng biàn qiāo rán,bù xū xiū rì shǐ tōu xián。
鸥边野水水边屋,城外平林林外山。ōu biān yě shuǐ shuǐ biān wū,chéng wài píng lín lín wài shān。
偶见行人回首却,亦看老子立亭间。ǒu jiàn xíng rén huí shǒu què,yì kàn lǎo zi lì tíng jiān。
暮蝉何苦催归急,只待凉生月半环。mù chán hé kǔ cuī guī jí,zhǐ dài liáng shēng yuè bàn huán。

秋怀

杨万里

随分哦诗足散愁,老怀何用更冥搜。suí fēn ó shī zú sàn chóu,lǎo huái hé yòng gèng míng sōu。
聿来胥宇蚁移穴,无以为家燕入秋。yù lái xū yǔ yǐ yí xué,wú yǐ wèi jiā yàn rù qiū。
盖世功名吹剑首,平生忧患淅矛头。gài shì gōng míng chuī jiàn shǒu,píng shēng yōu huàn xī máo tóu。
从今归去便归去,未到无颜见白鸥。cóng jīn guī qù biàn guī qù,wèi dào wú yán jiàn bái ōu。

新凉感兴

杨万里

初退生衣进熟衣,新凉只与睡相宜。chū tuì shēng yī jìn shú yī,xīn liáng zhǐ yǔ shuì xiāng yí。
草争人迹微疏处,荷怯秋风欲动时。cǎo zhēng rén jì wēi shū chù,hé qiè qiū fēng yù dòng shí。
又是一年将过眼,如何两鬓不成丝。yòu shì yī nián jiāng guò yǎn,rú hé liǎng bìn bù chéng sī。
中元节后新来懒,草册才抄第二诗。zhōng yuán jié hòu xīn lái lǎn,cǎo cè cái chāo dì èr shī。