古诗词

游蒲涧呈周帅蔡漕张舶

杨万里

胜日从公蒲涧游,万壑声满千崖秋。shèng rì cóng gōng pú jiàn yóu,wàn hè shēng mǎn qiān yá qiū。
一径如蛇三百曲,绕尽山腹到山头。yī jìng rú shé sān bǎi qū,rào jǐn shān fù dào shān tóu。
穹岩千仞欹欲裂,仰看飞泉泻云窟。qióng yán qiān rèn yī yù liè,yǎng kàn fēi quán xiè yún kū。
锵成环佩奏成琴,溅作珠玑霏作雪。qiāng chéng huán pèi zòu chéng qín,jiàn zuò zhū jī fēi zuò xuě。
步穿危磴攀苍藤,忽上穹岩顶上行。bù chuān wēi dèng pān cāng téng,hū shàng qióng yán dǐng shàng xíng。
人在半天泉在井,不敢下瞰惟闻声。rén zài bàn tiān quán zài jǐng,bù gǎn xià kàn wéi wén shēng。
只怪前驱深不见,须臾却向前山转。zhǐ guài qián qū shēn bù jiàn,xū yú què xiàng qián shān zhuǎn。
海风吹袖万丈长,海水去人一弓远。hǎi fēng chuī xiù wàn zhàng zhǎng,hǎi shuǐ qù rén yī gōng yuǎn。
老僧云卧晏未兴,先遣长松夹道迎。lǎo sēng yún wò yàn wèi xīng,xiān qiǎn zhǎng sōng jiā dào yíng。
小参古殿黄面老,不见旧日安期生。xiǎo cān gǔ diàn huáng miàn lǎo,bù jiàn jiù rì ān qī shēng。
景泰上方半堵壁,城中望之雪山白。jǐng tài shàng fāng bàn dǔ bì,chéng zhōng wàng zhī xuě shān bái。
却从景泰望城中,晓日楼台焕金碧。què cóng jǐng tài wàng chéng zhōng,xiǎo rì lóu tái huàn jīn bì。
君不见中流千金博一壶,不如游山饥时粥一盂。jūn bù jiàn zhōng liú qiān jīn bó yī hú,bù rú yóu shān jī shí zhōu yī yú。
金印系肘大如斗,不如游山倦时一杯酒。jīn yìn xì zhǒu dà rú dòu,bù rú yóu shān juàn shí yī bēi jiǔ。
安期飞升今几年,祖龙不是不求仙。ān qī fēi shēng jīn jǐ nián,zǔ lóng bù shì bù qiú xiān。
至今年年七月二十五,倾城游人来访古。zhì jīn nián nián qī yuè èr shí wǔ,qīng chéng yóu rén lái fǎng gǔ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

涉小溪宿淡山

杨万里

径仄愁斜步,溪深怯正看。jìng zè chóu xié bù,xī shēn qiè zhèng kàn。
破船能不渡,晴色敢辞寒。pò chuán néng bù dù,qíng sè gǎn cí hán。
白退山云细,青还玉宇宽。bái tuì shān yún xì,qīng hái yù yǔ kuān。
险艰明已济,魂梦未渠安。xiǎn jiān míng yǐ jì,hún mèng wèi qú ān。

题龙归寺壁

杨万里

题字才前岁,冲寒又此行。tí zì cái qián suì,chōng hán yòu cǐ xíng。
竹能知雨至,窗不隔江清。zhú néng zhī yǔ zhì,chuāng bù gé jiāng qīng。
走檄还曾了,禁人未肯晴。zǒu xí hái céng le,jìn rén wèi kěn qíng。
息肩更须喜,问路可怜生。xī jiān gèng xū xǐ,wèn lù kě lián shēng。

自音声岩泛小舟下高溪

杨万里

晚日黄犹暖,寒江白更清。wǎn rì huáng yóu nuǎn,hán jiāng bái gèng qīng。
远山冲岸出,钓艇背人行。yuǎn shān chōng àn chū,diào tǐng bèi rén xíng。
舟稳何妨小,波恬尔许平。zhōu wěn hé fáng xiǎo,bō tián ěr xǔ píng。
大鱼不相报,拨剌得吾惊。dà yú bù xiāng bào,bō lá dé wú jīng。

寄周子充察院二首

杨万里

乡者豺当路,如今虎在山。xiāng zhě chái dāng lù,rú jīn hǔ zài shān。
百年诸老尽,一段好风还。bǎi nián zhū lǎo jǐn,yī duàn hǎo fēng hái。
谁谓永嘉末,人犹庆历间。shuí wèi yǒng jiā mò,rén yóu qìng lì jiān。
班心公定可,更可押廷班。bān xīn gōng dìng kě,gèng kě yā tíng bān。

寄周子充察院二首

杨万里

迹远公犹记,情亲势使疏。jì yuǎn gōng yóu jì,qíng qīn shì shǐ shū。
忽思参研席,如许遽龙猪。hū sī cān yán xí,rú xǔ jù lóng zhū。
云步知无那,文盟肯弃予。yún bù zhī wú nà,wén méng kěn qì yǔ。
只哦五个字,不愈一行书。zhǐ ó wǔ gè zì,bù yù yī xíng shū。

夜坐

杨万里

欲雪天还惜,不风寒自生。yù xuě tiān hái xī,bù fēng hán zì shēng。
灯摇无定影,火作始然声。dēng yáo wú dìng yǐng,huǒ zuò shǐ rán shēng。
又遣庭闱讯,悬知骨肉情。yòu qiǎn tíng wéi xùn,xuán zhī gǔ ròu qíng。
履端犹几日,有梦未归程。lǚ duān yóu jǐ rì,yǒu mèng wèi guī chéng。

腊夜普明寺睡觉二首

杨万里

旅梦忘为客,檐声忽唤愁。lǚ mèng wàng wèi kè,yán shēng hū huàn chóu。
亲庭未差远,佛屋不胜秋。qīn tíng wèi chà yuǎn,fú wū bù shèng qiū。
只么功名是,如今悟解不。zhǐ me gōng míng shì,rú jīn wù jiě bù。
十年行路饱,谁不遣吾休。shí nián xíng lù bǎo,shuí bù qiǎn wú xiū。

腊夜普明寺睡觉二首

杨万里

作腊聊村酒,依人只短檠。zuò là liáo cūn jiǔ,yī rén zhǐ duǎn qíng。
略无更可数,听到雨无声。lüè wú gèng kě shù,tīng dào yǔ wú shēng。
犬吠知何苦,鸡寒肯更鸣。quǎn fèi zhī hé kǔ,jī hán kěn gèng míng。
生来眠不足,老去梦难成。shēng lái mián bù zú,lǎo qù mèng nán chéng。

腊后二首

杨万里

待腊惊还过,留年惜欲除。dài là jīng hái guò,liú nián xī yù chú。
雨才三日有,雪更一冬无。yǔ cái sān rì yǒu,xuě gèng yī dōng wú。
游屐妨缘泞,寒威恋为炉。yóu jī fáng yuán nìng,hán wēi liàn wèi lú。
未须排旅闷,犹足助诗娱。wèi xū pái lǚ mèn,yóu zú zhù shī yú。

腊后二首

杨万里

云暗虚疑暮,江空分外寒。yún àn xū yí mù,jiāng kōng fēn wài hán。
如何山雨过,便尔岸沙乾。rú hé shān yǔ guò,biàn ěr àn shā qián。
奈此诗愁得,怀哉岁事阑。nài cǐ shī chóu dé,huái zāi suì shì lán。
梅残吾更忍,不折一枝看。méi cán wú gèng rěn,bù zhé yī zhī kàn。

得亲老家问二首

杨万里

节里难为客,家中数有书。jié lǐ nán wèi kè,jiā zhōng shù yǒu shū。
慈亲问归否,意绪各何如。cí qīn wèn guī fǒu,yì xù gè hé rú。
强酒那能尽,添愁不更除。qiáng jiǔ nà néng jǐn,tiān chóu bù gèng chú。
旧来贫未仕,父子岂相疏。jiù lái pín wèi shì,fù zi qǐ xiāng shū。

得亲老家问二首

杨万里

济世吾无策,迎亲仕屡惊。jì shì wú wú cè,yíng qīn shì lǚ jīng。
乾坤裂未补,簪笏达何荣。qián kūn liè wèi bǔ,zān hù dá hé róng。
三径犹须禄,群飞不复情。sān jìng yóu xū lù,qún fēi bù fù qíng。
山林早回首,诗酒且平生。shān lín zǎo huí shǒu,shī jiǔ qiě píng shēng。

立春前一夕二首

杨万里

春忽明朝是,冬将半夜非。chūn hū míng cháo shì,dōng jiāng bàn yè fēi。
年华只不住,客子未能归。nián huá zhǐ bù zhù,kè zi wèi néng guī。
微霰疏还密,寒檐滴又稀。wēi xiàn shū hái mì,hán yán dī yòu xī。
撚须真浪苦,呵笔更成挥。niǎn xū zhēn làng kǔ,hē bǐ gèng chéng huī。

立春前一夕二首

杨万里

腊尽春还好,朝暄暮复寒。là jǐn chūn hái hǎo,cháo xuān mù fù hán。
雨晴终日异,衣著一冬难。yǔ qíng zhōng rì yì,yī zhù yī dōng nán。
生菜知无分,残梅不用看。shēng cài zhī wú fēn,cán méi bù yòng kàn。
本凭书遣睡,转更睡相干。běn píng shū qiǎn shuì,zhuǎn gèng shuì xiāng gàn。

和司法张仲良醉中论诗二首

杨万里

醉语醒犹记,来诗读转新。zuì yǔ xǐng yóu jì,lái shī dú zhuǎn xīn。
不缘朋好密,其奈客居贫。bù yuán péng hǎo mì,qí nài kè jū pín。
无乃阳秋误,云何鼠朴珍。wú nǎi yáng qiū wù,yún hé shǔ pǔ zhēn。
端令和者寡,敢以速为神。duān lìng hé zhě guǎ,gǎn yǐ sù wèi shén。
4207«2345678»