古诗词

秋雨蚤作有叹

杨万里

细雨澹无质,安得更有声。xì yǔ dàn wú zhì,ān dé gèng yǒu shēng。
如何却作泥,亦能妨晨征。rú hé què zuò ní,yì néng fáng chén zhēng。
宿昔忽过暄,心知非坚晴。sù xī hū guò xuān,xīn zhī fēi jiān qíng。
何须暄晴极,然后寒雨生。hé xū xuān qíng jí,rán hòu hán yǔ shēng。
寒暄使人觉,妙物亦何曾。hán xuān shǐ rén jué,miào wù yì hé céng。
剪剪自神妙,无乃与物矜。jiǎn jiǎn zì shén miào,wú nǎi yǔ wù jīn。
造物本非作,观者或强名。zào wù běn fēi zuò,guān zhě huò qiáng míng。
老夫近稍聋,此事无暇听。lǎo fū jìn shāo lóng,cǐ shì wú xiá tīng。
平生感秋至,此意念已平。píng shēng gǎn qiū zhì,cǐ yì niàn yǐ píng。
独念老病身,颇不耐夙兴。dú niàn lǎo bìng shēn,pǒ bù nài sù xīng。
何时归故园,晏眠闭柴荆。hé shí guī gù yuán,yàn mián bì chái jīng。
鸣鸡亦不留,好梦无吾惊。míng jī yì bù liú,hǎo mèng wú wú jīng。
他年忆此诗,惘如宿酒醒。tā nián yì cǐ shī,wǎng rú sù jiǔ xǐng。
思归已可喜,而况真归耕。sī guī yǐ kě xǐ,ér kuàng zhēn guī gēng。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

行路难五首

杨万里

造化小儿不耐闲,阿兄阿姊一似颠。zào huà xiǎo ér bù nài xián,ā xiōng ā zǐ yī shì diān。
两手双弄赤白丸,来来去去绕青天。liǎng shǒu shuāng nòng chì bái wán,lái lái qù qù rào qīng tiān。
赤丸才向西山没,白丸又向东山出。chì wán cái xiàng xī shān méi,bái wán yòu xiàng dōng shān chū。
只销三万六千回,雪色少年成皱铁,铁色头须却成雪。zhǐ xiāo sān wàn liù qiān huí,xuě sè shǎo nián chéng zhòu tiě,tiě sè tóu xū què chéng xuě。
双丸绕从地下复上天,少年一入地下更不还。shuāng wán rào cóng dì xià fù shàng tiān,shǎo nián yī rù dì xià gèng bù hái。
日日喜欢能几许,况有烦恼无喜欢。rì rì xǐ huān néng jǐ xǔ,kuàng yǒu fán nǎo wú xǐ huān。
莫言酒不到刘伶坟上土,刘伶在时一醉曾三年。mò yán jiǔ bù dào liú líng fén shàng tǔ,liú líng zài shí yī zuì céng sān nián。
明珠一百斛,更添百斛也只心不足。míng zhū yī bǎi hú,gèng tiān bǎi hú yě zhǐ xīn bù zú。
侯印十九枚,更添一倍也只眉不开。hóu yìn shí jiǔ méi,gèng tiān yī bèi yě zhǐ méi bù kāi。
先生笑渠不行乐,莫教人笑先生错。xiān shēng xiào qú bù xíng lè,mò jiào rén xiào xiān shēng cuò。

白头吟二首

杨万里

文君自制白头吟,怨思来时海未深。wén jūn zì zhì bái tóu yín,yuàn sī lái shí hǎi wèi shēn。
怨杀相如偿底事,初头苦信一张琴。yuàn shā xiāng rú cháng dǐ shì,chū tóu kǔ xìn yī zhāng qín。

白头吟二首

杨万里

除却共姜是女师,柏舟便到白头辞。chú què gòng jiāng shì nǚ shī,bǎi zhōu biàn dào bái tóu cí。
劝渠莫怨终难劝,不道前夫怨阿谁。quàn qú mò yuàn zhōng nán quàn,bù dào qián fū yuàn ā shuí。

白兰花

杨万里

熏风破晓碧莲苔,花意犹低白玉颜。xūn fēng pò xiǎo bì lián tái,huā yì yóu dī bái yù yán。
一粲不曾容易发,清香何自遍人间。yī càn bù céng róng yì fā,qīng xiāng hé zì biàn rén jiān。

咏酥

杨万里

似腻还成爽,才凝又欲飘。shì nì hái chéng shuǎng,cái níng yòu yù piāo。
玉来盘底碎,雪到口边销。yù lái pán dǐ suì,xuě dào kǒu biān xiāo。

自赞诗

杨万里

江风索我吟,山月唤我饮。jiāng fēng suǒ wǒ yín,shān yuè huàn wǒ yǐn。
醉倒落花前,天地为衾枕。zuì dào luò huā qián,tiān dì wèi qīn zhěn。

秋山

杨万里

梧叶新黄柿叶红,更兼乌臼与丹枫。wú yè xīn huáng shì yè hóng,gèng jiān wū jiù yǔ dān fēng。
只言山色秋萧索,绣出西湖三四峰。zhǐ yán shān sè qiū xiāo suǒ,xiù chū xī hú sān sì fēng。