古诗词

题金山妙高台

杨万里

金山未到时,羡渠奄有万里之长江。jīn shān wèi dào shí,xiàn qú yǎn yǒu wàn lǐ zhī zhǎng jiāng。
金山既到了,长江不见只见千步廊。jīn shān jì dào le,zhǎng jiāng bù jiàn zhǐ jiàn qiān bù láng。
老夫平生不奈事,点检风光难可意。lǎo fū píng shēng bù nài shì,diǎn jiǎn fēng guāng nán kě yì。
老僧觉我见睫眉,引入妙高台上嬉。lǎo sēng jué wǒ jiàn jié méi,yǐn rù miào gāo tái shàng xī。
不知老僧有妙手,卷舒江山在怀袖。bù zhī lǎo sēng yǒu miào shǒu,juǎn shū jiāng shān zài huái xiù。
挂上西窗方丈间,长江浮在炉烟端。guà shàng xī chuāng fāng zhàng jiān,zhǎng jiāng fú zài lú yān duān。
长江南边千万山,一时飞入两眼寒。zhǎng jiāng nán biān qiān wàn shān,yī shí fēi rù liǎng yǎn hán。
最爱檐前绝奇处,江心巉然景纯墓。zuì ài yán qián jué qí chù,jiāng xīn chán rán jǐng chún mù。
僧言道许乃浪传,龙宫特书珠贝编。sēng yán dào xǔ nǎi làng chuán,lóng gōng tè shū zhū bèi biān。
初云谢灵运,爱山如爱命。chū yún xiè líng yùn,ài shān rú ài mìng。
掇取天台雁荡怪石头,叠作假山立中流。duō qǔ tiān tái yàn dàng guài shí tóu,dié zuò jiǎ shān lì zhōng liú。
又云王逸少,草圣入神妙。yòu yún wáng yì shǎo,cǎo shèng rù shén miào。
天赐琉璃笔格玉砚屏,仍将大江作陶泓。tiān cì liú lí bǐ gé yù yàn píng,réng jiāng dà jiāng zuò táo hóng。
老夫闻二说,沉吟未能决。lǎo fū wén èr shuō,chén yín wèi néng jué。
长年抵死催上船,徘徊欲去空茫然。zhǎng nián dǐ sǐ cuī shàng chuán,pái huái yù qù kōng máng rán。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

读汉书二首

杨万里

乃祖宽仍豁,曾孙察作明。nǎi zǔ kuān réng huō,céng sūn chá zuò míng。
不将囊底智,分减及元成。bù jiāng náng dǐ zhì,fēn jiǎn jí yuán chéng。

舟中夜坐

杨万里

与月隔一簟,去天争半篷。yǔ yuè gé yī diàn,qù tiān zhēng bàn péng。
若无篷与簟,身在大虚中。ruò wú péng yǔ diàn,shēn zài dà xū zhōng。

自嘲白须三首

杨万里

强惜数茎须,惟愁白却渠。qiáng xī shù jīng xū,wéi chóu bái què qú。
朝来都白尽,愁惜两何如。cháo lái dōu bái jǐn,chóu xī liǎng hé rú。

自嘲白须三首

杨万里

客传涅须法,老子付一笑。kè chuán niè xū fǎ,lǎo zi fù yī xiào。
借令白再玄,能令年再少。jiè lìng bái zài xuán,néng lìng nián zài shǎo。

自嘲白须三首

杨万里

涅髭只诳客,那可诳妻儿。niè zī zhǐ kuáng kè,nà kě kuáng qī ér。
诳得妻儿著,还能诳面皮。kuáng dé qī ér zhù,hái néng kuáng miàn pí。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

忆我南溪北,千岩万壑亭。yì wǒ nán xī běi,qiān yán wàn hè tíng。
妒渠紫阳叟,诧杀一峰青。dù qú zǐ yáng sǒu,chà shā yī fēng qīng。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

学子可怜生,远来参老子。xué zi kě lián shēng,yuǎn lái cān lǎo zi。
仁智若为谈,指似秋山水。rén zhì ruò wèi tán,zhǐ shì qiū shān shuǐ。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

梦里长逢孟,羹中亦见颜。mèng lǐ zhǎng féng mèng,gēng zhōng yì jiàn yán。
痴儿入吾室,真作采薇看。chī ér rù wú shì,zhēn zuò cǎi wēi kàn。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

一老说谈话,诸君未要眠。yī lǎo shuō tán huà,zhū jūn wèi yào mián。
开窗放山月,把酒奏溪泉。kāi chuāng fàng shān yuè,bǎ jiǔ zòu xī quán。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

乱石堆成玉,双峰便是门。luàn shí duī chéng yù,shuāng fēng biàn shì mén。
莫将尘底脚,踏涴坞中云。mò jiāng chén dǐ jiǎo,tà wò wù zhōng yún。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

观棋不作秋,观斫不作石。guān qí bù zuò qiū,guān zhuó bù zuò shí。
要知丽泽功,祇个是消息。yào zhī lì zé gōng,qí gè shì xiāo xī。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

鍊玉云粘杵,朝真露湿衣。liàn yù yún zhān chǔ,cháo zhēn lù shī yī。
一声半夜鹤,月里羽人归。yī shēng bàn yè hè,yuè lǐ yǔ rén guī。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

大隐翠屏孤,何许最正面。dà yǐn cuì píng gū,hé xǔ zuì zhèng miàn。
日落未落时,亭上来相见。rì luò wèi luò shí,tíng shàng lái xiāng jiàn。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

谁将点漆金,铸作孤竹笛。shuí jiāng diǎn qī jīn,zhù zuò gū zhú dí。
林外吹一声,震落千峰石。lín wài chuī yī shēng,zhèn luò qiān fēng shí。

寄题朱元晦武夷精舍十二咏精舍

杨万里

月夜乘醉来,垂竿曲溪曲。yuè yè chéng zuì lái,chuí gān qū xī qū。
水清无寸鳞,钓得半轮玉。shuǐ qīng wú cùn lín,diào dé bàn lún yù。