古诗词

初晓明朗忽然雾起已而日出光景奇怪

杨万里

明发望远山,一一粲可数。míng fā wàng yuǎn shān,yī yī càn kě shù。
幽人萌望心,便被山灵妒。yōu rén méng wàng xīn,biàn bèi shān líng dù。
逡巡出神通,变化足惊怖。qūn xún chū shén tōng,biàn huà zú jīng bù。
初将兜罗绵,擘作霏微絮。chū jiāng dōu luó mián,bāi zuò fēi wēi xù。
周遭裹世界,仰视失天宇。zhōu zāo guǒ shì jiè,yǎng shì shī tiān yǔ。
高悬赤瑛盘,不计丈尺许。gāo xuán chì yīng pán,bù jì zhàng chǐ xǔ。
下照空蒙间,红光贯轻素。xià zhào kōng méng jiān,hóng guāng guàn qīng sù。
中有人物影,纷纭竞来去。zhōng yǒu rén wù yǐng,fēn yún jìng lái qù。
亦各有所持,莫辨是何具。yì gè yǒu suǒ chí,mò biàn shì hé jù。
犹嫌未奇怪,别出奇怪处。yóu xián wèi qí guài,bié chū qí guài chù。
珠立一路幢,瑶森四山树。zhū lì yī lù chuáng,yáo sēn sì shān shù。
横空金桥梁,拔地玉窣堵。héng kōng jīn qiáo liáng,bá dì yù sū dǔ。
骇目方谛观,卷地急收去。hài mù fāng dì guān,juǎn dì jí shōu qù。
恍疑刮眼膜,依旧认山路。huǎng yí guā yǎn mó,yī jiù rèn shān lù。
那知幻与真,不记梦兼寤。nà zhī huàn yǔ zhēn,bù jì mèng jiān wù。
神游峨眉山,诳俗笑佛祖。shén yóu é méi shān,kuáng sú xiào fú zǔ。
笑诳却被诳,佛祖还笑汝。xiào kuáng què bèi kuáng,fú zǔ hái xiào rǔ。
杨万里

杨万里

杨万里,字廷秀,号诚斋,男,汉族。吉州吉水(今江西省吉水县)人。南宋杰出诗人,与尤袤、范成大、陆游合称南宋“中兴四大诗人”、“南宋四大家”。 杨万里的作品>>

猜您喜欢

残雪

杨万里

残雪堆成山数重,悬崖幽窦玉玲珑。cán xuě duī chéng shān shù zhòng,xuán yá yōu dòu yù líng lóng。
如何借得仙人掌,擎取琼瑶三四峰。rú hé jiè dé xiān rén zhǎng,qíng qǔ qióng yáo sān sì fēng。

多稼亭日色甚暖忽有雪数片自晴空而下已而复无

杨万里

霁日何曾惹寸云,忽飞些子雪如尘。jì rì hé céng rě cùn yún,hū fēi xiē zi xuě rú chén。
不知底处天花落,风里吹来数点春。bù zhī dǐ chù tiān huā luò,fēng lǐ chuī lái shù diǎn chūn。

儿啼索饭

杨万里

饱暖君恩岂不知,小儿穷惯只长饥。bǎo nuǎn jūn ēn qǐ bù zhī,xiǎo ér qióng guàn zhǐ zhǎng jī。
朝朝听得儿啼处,正是炊粱欲熟时。cháo cháo tīng dé ér tí chù,zhèng shì chuī liáng yù shú shí。

寒雀

杨万里

百千寒雀下空庭,小集梅梢话晚晴。bǎi qiān hán què xià kōng tíng,xiǎo jí méi shāo huà wǎn qíng。
特地作团喧杀我,忽然惊散寂无声。tè dì zuò tuán xuān shā wǒ,hū rán jīng sàn jì wú shēng。

烛下瓶中江蜡二梅

杨万里

江梅蜡梅同日折,白昼看来两清绝。jiāng méi là méi tóng rì zhé,bái zhòu kàn lái liǎng qīng jué。
如何对立烛光中,只见江梅白于雪。rú hé duì lì zhú guāng zhōng,zhǐ jiàn jiāng méi bái yú xuě。

卧治斋夜坐

杨万里

今年一雪遍江淮,半月晴光冻不开。jīn nián yī xuě biàn jiāng huái,bàn yuè qíng guāng dòng bù kāi。
孤坐郡斋人寂寂,一枝红烛两瓶梅。gū zuò jùn zhāi rén jì jì,yī zhī hóng zhú liǎng píng méi。

送客归登净远亭二首

杨万里

犯寒送客只劳神,上到危亭眼顿新。fàn hán sòng kè zhǐ láo shén,shàng dào wēi tíng yǎn dùn xīn。
雪汁滴人清入髓,莫将衫袖障头巾。xuě zhī dī rén qīng rù suǐ,mò jiāng shān xiù zhàng tóu jīn。

送客归登净远亭二首

杨万里

池冰动处水生澜,未觉今朝抵死寒。chí bīng dòng chù shuǐ shēng lán,wèi jué jīn cháo dǐ sǐ hán。
便恐雪销难再得,不辞鞋湿数来看。biàn kǒng xuě xiāo nán zài dé,bù cí xié shī shù lái kàn。

十一月二十八日雪至十二月十一日日色方暖积雪始融

杨万里

日华今日始微暄,次第梅花暖更妍。rì huá jīn rì shǐ wēi xuān,cì dì méi huā nuǎn gèng yán。
只有树阴偏得意,占它残雪不还天。zhǐ yǒu shù yīn piān dé yì,zhàn tā cán xuě bù hái tiān。

和范至能参政寄二绝句

杨万里

生憎雁鹜只盈前,忽览新诗意豁然。shēng zēng yàn wù zhǐ yíng qián,hū lǎn xīn shī yì huō rán。
锦字展来看未足,玉虫挑尽不成眠。jǐn zì zhǎn lái kàn wèi zú,yù chóng tiāo jǐn bù chéng mián。

和范至能参政寄二绝句

杨万里

梦中相见慰相思,玉立长身漆点髭。mèng zhōng xiāng jiàn wèi xiāng sī,yù lì zhǎng shēn qī diǎn zī。
不遣紫宸朝补衮,却教雪屋夜哦诗。bù qiǎn zǐ chén cháo bǔ gǔn,què jiào xuě wū yè ó shī。

稚子弄冰

杨万里

稚子金盆脱晓冰,彩丝穿取当银钲。zhì zi jīn pén tuō xiǎo bīng,cǎi sī chuān qǔ dāng yín zhēng。
敲成玉磬穿林响,忽作玻璃碎地声。qiāo chéng yù qìng chuān lín xiǎng,hū zuò bō lí suì dì shēng。

雪晴窗开展唐诗得一片桃花怅然赋之

杨万里

偶开诗卷雪窗晨,中有桃花片尚新。ǒu kāi shī juǎn xuě chuāng chén,zhōng yǒu táo huā piàn shàng xīn。
却忆携诗花底看,回头又是一年春。què yì xié shī huā dǐ kàn,huí tóu yòu shì yī nián chūn。

郡圃残雪三首

杨万里

半依篱脚半依城,多傍梅边水际亭。bàn yī lí jiǎo bàn yī chéng,duō bàng méi biān shuǐ jì tíng。
最是晚晴斜照里,黄金日射万银星。zuì shì wǎn qíng xié zhào lǐ,huáng jīn rì shè wàn yín xīng。

郡圃残雪三首

杨万里

南风融雪北风凝,晚日城头已可登。nán fēng róng xuě běi fēng níng,wǎn rì chéng tóu yǐ kě dēng。
莫道雪融便无迹,雪融成水水成冰。mò dào xuě róng biàn wú jì,xuě róng chéng shuǐ shuǐ chéng bīng。